CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 449

“Đi tìm chồng bà đi!”
“Cái gì? Tại sao?”
“Đi tìm chồng bà ngay.”
Người phụ nữ sợ sệt biến mất ra đằng sau cửa hàng rồi lập tức quay lại

cùng ông chồng. Người đàn ông có vẻ quá thân thiện và tươi cười để che
giấu nỗi lo lắng của mình.

“Tôi có thể làm gì được cho anh bạn?”
“Ông không thể làm gì được cho tôi cả, đồ vô lại, nhưng ông có thể cứu

được cái mạng của mình nếu nghe lời tôi.”

“Cái gì? Thế là thế…”
“Im miệng lại và nghe tôi nói đây. Ông có biết mấy cô bé khác cũng làm

việc ở chỗ Gấu cùng với con ông không?”

“Có,” người đàn ông bối rối lắp bắp,. “có, tôi biết mấy đứa đó, tôi biết tất

cả mấy đứa đó!”

“Vậy hãy bảo vợ ông đi tìm bố mẹ chúng rồi dẫn họ tới đây. Tôi muốn

gặp tất cả bọn họ trong năm phút nữa!”

Vợ chồng người bán đồ tạp hóa vẫn đứng đờ ra sau quầy, ngẩn người

trong nỗi sợ hãi hiện toát ra từ đôi mắt thất thần của họ.

Đi ngay!” Yeruldelgger vừa quát lên vừa đập mạnh hai lòng bàn tay

xuống mặt quầy nhỏ.

Hai vợ chồng chủ nhà giật nảy mình, và bà vợ chạy ù ra đằng sau cửa

hàng như một con gián chui tọt vào lỗ. Viên cảnh sát đứng bất động và im
lặng đối diện với ông chồng đang chết khiếp cho tới khi bà vợ quay lại
cùng các ông bố bà mẹ khác. Đó là những con người nghèo khổ mệt mỏi
ngoài bốn mươi tuổi, đôi bàn tay và khuôn mặt dãi dầu nhăn nheo vì cuộc
sống bạc bẽo và khắc nghiệt, đã quen thuộc với việc cúi gầm người và cụp
mắt xuống. Nhưng không nỗi truân chuyên nào trong cuộc đời họ có thể
biện hộ cho điều họ đã chấp nhận.

“Đây, chúng tôi đây rồi,” người chủ hàng tạp hóa vừa đánh bạo lên tiếng

vừa ngập ngừng mỉm cười. “Cậu cần gì ở chúng tôi, con trai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.