CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 490

“Em học nhanh đấy,” viên cảnh sát trưởng mỉm cười nhỏm dậy.
“Em đã thấy ông làm! Điều khó khăn nhất là ngăn cản bà lão nện vỡ đầu

hắn bằng thanh tay quay của cái kích!”

“Cô ấy làm đúng đấy,” Yeruldelgger nói, hướng về phía bà lão,. “hiện tại

tôi vẫn còn cần hắn sống.”

“Tôi biết cậu tìm gì,” bà lão trả lời và cũng đứng dậy để vuốt ve khuôn

mặt ông. “Và tôi biết chỗ đó ở đâu!”

“Thi thể bố mẹ cô bé ư?”
“Phải. Tôi đã nói với cậu là hắn chạy xe vào rừng. Đằng đó là lãnh địa

của lũ gấu. Những con gấu thực sự. Gấu và sói. Tôi tin chắc hắn đã vứt
mấy cái xác ở đó để lũ thú hoang cắn xé họ.”

“Mày đã làm thế ư?” Yeruldelgger hỏi, kìm nên cơn phẫn nộ, quay về

phía gã kia.

Hắn không trả lời, ánh mắt ngoan cố dán chặt xuống đám cỏ giữa hai đầu

gối. Viên cảnh sát coi sự im lặng của hắn là lời thú tội liền quay sang bà
lão.

“Bà có thể băng bó cho hắn được không? Tôi cần hắn đi bộ được vào lúc

rạng sáng.”

“Tôi dùng ngựa của hắn,” bà lão nói,. “ngựa của cậu bị gãy chân rồi. Cậu

cần giúp tôi bắn hạ nó. Một giờ nữa tôi trở lại.”

Yeruldelgger chỉ vừa kịp lấy lại thăng bằng để giúp bà lão leo lên lưng

ngựa, bà đã phi nước đại mất hút vào màn đêm. Ông tìm thấy trong cốp xe
mấy sợi dây đai để trói Gấu vào thanh chống sốc của chiếc xe, rồi bảo
Colette vào trong xe để tránh cái lạnh ban đêm. Hai người ngồi hồi lâu tựa
lưng vào ghế của mình mà không nói gì, rồi cô gái than thở tiếc nuối vì đã
không mang thuốc lá theo, và Yeruldelgger không trả lời. Ông tắt đèn pha
để tiết kiệm ắc quy, và ánh trăng lại bao phủ cảnh vật. Những đám mây đã
biến mất. Đằng xa, tại bìa rừng, trong bóng đêm, họ nhiều lần nghĩ đã trông
thấy thân hình nặng nề của một con gấu đang đi lang thang, để rồi trong
thoáng chốc chỉ còn thấy một cái bóng giữa những cái bóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.