CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 70

hai đùi cô khi đang dựa người vào tủ tường trong phòng thay đồ, phải
không hả? Phải không? Hay ông ta nhét nó vào đằng sau cô theo kiểu ngựa
trên một cái máy sao chụp đang chạy?”

Rồi cô gái lại quay về phía gương.
“Này, ông có thích làm với một cô nhóc trẻ trung một lần thay vì nhồi

nhét vào cô bồ già không hả? Nào, lại đây! Nhìn này, tôi đợi ông đấy! Ra
đây chơi tôi đi nếu ông dám, tôi đợi ông đấy! Tôi đợi ông đấy!”

Nhưng Yeruldelgger không còn ở đằng sau tấm gương. Ông đang ở trong

phòng, đằng sau cô gái. Khi cô gái nhìn thấy bóng ông, cô liền quay ngoắt
lại và cái tát của ông bố làm cô gái bắn vào tận góc phòng nằm lăn lóc như
con rối bằng giẻ. Lần này, nước mắt trào ra làm mờ đi ánh nhìn của vị cảnh
sát trưởng, song ông vẫn có thể nhận ra điều gì đó trong ánh mắt Saraa.
Dấu hiệu thoáng qua của cơn sợ hãi mơ hồ. Nỗi sợ trước cơn phẫn nộ và
hành động dữ dội của ông, hiển nhiên rồi, nhưng còn có, và nhất là, dường
như cả nỗi sợ chính những lời cô gái đã nói ra.

Solongo vội chạy tới chăm sóc cô gái vị thành niên đã gần ngất xỉu, còn

Oyun lao tới trước sếp của mình để ngăn ông lại. Nhưng trong thâm tâm, cô
tự biết ông sẽ không đánh lần thứ hai. Yeruldelgger đánh con gái mình
không phải vì tức giận hay để trả thù. Ông đã đánh cô gái để bảo vệ hai
người ông yêu quý: chính Saraa và Solongo. Oyun cũng đã đôi lần cảm
thấy điều này khi Yeruldelgger dùng tới nắm đấm trong những cuộc đọ sức
khi cô rơi vào tình thế nguy hiểm. Và cô nâng niu cất giữ sâu trong tâm
khảm cảm giác hạnh phúc rằng mình cũng được yêu. Theo cách của ông.
Theo cách của riêng ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.