đường ống dẫn nước nóng. Còn những con người khốn khổ vạ vật ở bất cứ
chỗ nào họ có thể.
Oyun đi qua chỗ chia nhánh đường ống thứ hai và buộc lũ chuột cống
phải giữ khoảng cách nhờ ánh sáng yếu ớt từ chiếc iPhone. Cô nhăn mặt vì
ghê sợ, và khi đã vào trong một đoạn đường hầm mới, Oyun ngoái lại nhìn
trong một tích tắc để đoán chắc chúng không chạy trên những đường ống
treo lơ lửng trên đầu cô. Nữ thanh tra rùng mình khi nghĩ đến việc chúng có
thể bắt kịp cô và nhảy xuống lưng có trong bóng tối để rồi cắn vào cổ cô.
Khi cô quay về phía trước, hai gã thanh niên chỉ còn cách có vài mét, cũng
bị bất ngờ như cô. Chúng đang soi sáng nền đất phía trước bằng luồng sáng
yếu ớt của chiếc đèn pin bỏ túi nhỏ.
“Cảnh sát đây, không được động đậy!” Oyun hô lớn đồng thời chĩa súng
vào chúng. “Cô gái đâu?”
Chiếc đèn pin nện thẳng vào trán cô. Cú đánh khiến cô ngạc nhiên và bị
mất thăng bằng, rồi một trong hai gã thanh niên lao vào cô, hất cô sang bên
để biến mất vào trong bóng tối. Cô vừa kịp lấy lại thăng bằng thì nhận ra gã
thanh niên còn lại đang vung nắm đấm nhằm vào mặt mình. Oyun né khỏi,
nhưng nắm đấm vẫn trúng vào vai cô mạnh tới mức làm cả người cô xoay
vòng. Phải mất vài giây, cô mới trấn tĩnh, định hướng được trở lại. May
thay, chiếc đèn pin vẫn nằm dưới đất và chiếu sáng về hướng hai gã thanh
niên chạy đi. Cô trông thấy và bắn về phía chúng, đồng thời hy vọng không
trúng phải ai khác.
“Tất cả năm xuống! Tất cả năm xuống! Tự bảo vệ mình đi!”
Oyun hình dung ra đạn của cô đập vào các vách tường và đường ống,
cũng như cảnh những con người khốn khổ hoảng loạn đang kẹt ở giữa.
Song cô vẫn bắn hai phát rồi đuổi theo những kẻ chạy trốn, tiện thể nhặt lấy
chiếc đèn pin của chúng khi chạy qua. Cô nghe thấy tiếng hai gã chạy ngay
đằng trước mình. Chúng va vào nhau và bực tức chửi rủa. Giọng nói của
chúng là một chỉ dẫn quý giá. Cô bắn thêm một phát theo phán đoán, nghe
thấy một tiếng rít khủng khiếp, tiếp theo là một tiếng gào to vì đau đớn. Cô
nhìn thấy phụ nữ và trẻ con chạy về phía mình trong một đám khói mù mịt.