CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 131

anh." Cô thêm. "Bà để chúng ta một mình lâu hơn những phép tắc."

Simon cân nhắc về điều đó và chồm người tới trước thầm thì. "Có thể

nào bà đang lắng nghe ở cửa?"

Daphne lắc đầu. "Không, chúng ta sẽ nghe tiếng giày bà vang lên trên

sảnh."

Có cái gì đó trong câu nói của cô khiến anh mỉm cười, và Daphne cũng

thấy chính bản thân cô cười bên cạnh anh. "Dù vậy, tôi thật sự nên cám ơn
anh," cô nói, "trước khi bà quay lại."

"Tại sao? Cho cái gì?"

"Kế hoạch của anh thành công rực rỡ. Ít nhất là đối với tôi. Anh có chú ý

có bao nhiêu người cầu hôn đến vào sáng nay không?"

Anh khoanh tay, những bông hoa tuplip lắc lư rũ xuống. "Tôi đã thấy."

"Một kế hoạch sáng chói, thật sự thế. Trước đây, tôi chưa bao giờ có

nhiều người đến thăm như vậy vào buổi chiều. Mẹ tôi thì không thể kiềm
chế được niềm tự hào. Ngay cả Humboldt – ông ấy là quản gia của chúng
tôi – cũng rạng rỡ, và tôi chưa bao giờ thấy ông ấy cười nhiều như vậy
trước đây. Ối! Nhìn kìa, chúng nhỏ nước xuống anh."

Cô chồm lại gần và chỉnh lại những bông hoa, khủy tay cô sượt qua phía

trước áo choàng anh. Cô ngay lập tức lùi lại, hoảng hốt vì cả sức nóng và
sức mạnh của anh.

Lạy Chúa, nếu cô có thể cảm thấy tất cả những gì trong áo sơ mi và áo

khoác anh, anh phải–

Daphne đỏ bừng mặt. Màu đỏ thẫm, rất rõ ràng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.