CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 133

hoa xinh đẹp rực rỡ, nhưng quan trọng hơn, đây thật sự là một cử chỉ chu
đáo nhất. Bác sẽ luôn luôn trân trọng thời khắc này."

Simon trông cứ như đang định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng anh chỉ

mỉm cười và nghiêng đầu.

Daphne quay nhìn mẹ, thấy niềm vui không gì nhầm lẫn được trong đôi

mắt xanh lơ ân cần ấy, và cô nhận ra với một chút xấu hổ, chưa một người
con nào trong đám con của chính bà đã một lần cư xử như người đàn ông
cạnh cô – một cách sâu sắc như thế.

Công tước Hastings. Daphne quyết định ngay lúc ấy rằng, có là đứa

ngốc cô mới không yêu anh. Dĩ nhiên sẽ thật tuyệt vời nếu anh đáp lại tình
cảm ấy.

"Mẹ à," Daphne nói, "mẹ có muốn con tìm cho mẹ một cái lọ hoa

không?"

"Sao cơ?" Violet còn đang quá bận sụt sùi hạnh phúc tột độ với bó hoa

của bà để có thể chú ý đến những lời của con gái. "Ồ, phải, hẳn rồi. Hỏi
Humboldt cho cái lọ thủy tinh trong phòng ấy."

Daphne gửi nhanh cho Simon một nụ cười biết ơn và đi về phía cửa,

nhưng trước khi cô có thể bước được nhiều hơn hai bước, hình dạng to lớn
và đáng sợ của anh cả cô hiện ra trước ngưỡng cửa.

"Daphne." Anthony gầm ghè. "Thật đúng là người anh cần gặp."

Daphne quyết định chiến lược tốt nhất đơn giản là phớt lờ tâm trạng cáu

kỉnh ấy đi. "Chỉ một lúc thôi, Anthony." Cô ngọt ngào nói. "Mẹ bảo em đi
kiếm lọ hoa. Hastings đã mang đến cho mẹ một bó hoa."

"Hastings ở đây?" Anthony nhìn qua vai cô vào hai người ở xa trong

phòng. "Cậu đang làm gì ở đây, Hastings?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.