CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 150

"Nhưng gì?" Daphne hỏi, quay qua anh với đôi mắt tò mò.

Anh nhận ra, những gì anh định nói là nếu đám đàn ông đó chỉ chú ý đến

sự quyến rũ của Daphne, bởi vì một Công tước đã thể hiện sự quan tâm đến
cô, thì cả lũ đó là một bọn ngu, và vì vậy cô không nên thậm chí có suy
nghĩ cưới chúng. Nhưng nghĩ về việc anh là người đã chỉ ra, sự quan tâm
của anh sẽ mang lại cho cô nhiều người cầu hôn hơn – à thì, thẳng thắn mà
nói, nghe có vẻ như tự chuốc lấy thất bại khi đề cập đến việc đó.

"Không có gì." Cuối cùng anh nói, phẩy tay theo cái kiểu đừng-bận-tâm-

đến-tôi. "Nó chẳng có nghĩa gì cả."

Daphne nhìn anh trong một thoáng, như thể đợi anh thay đổi suy nghĩ,

và rồi quay lại phía anh trai. "Vậy, anh có chấp nhận sự khôn ngoan trong
kế hoạch của bọn em?"

"'Khôn ngoan' có thể hơi bị thổi phồng đấy, nhưng" – Anthony trông tổn

thương khi nói – "anh có thể hiểu được em nghĩ nó mang lại lợi ích cho em
ở chỗ nào."

"Anthony, em phải tìm một người chồng. Ngoài sự thật rằng mẹ đang

làm phiền em chết đi được, em muốn một người chồng. Em muốn hôn nhân
và có gia đình của chính mình. Em muốn điều đó nhiều hơn anh có thể biết.
Và do xa hơn là, không ai có vẻ phù hợp để hỏi."

Simon không có ý kiến làm sao Anthony có thể chịu đựng việc chống lại

vẻ cầu xin trong đôi mắt sẫm màu ấm áp ấy. Và đủ rõ ràng, Anthony chùn
xuống dựa vào bàn, phát ra tiếng gầm gừ mệt lử. "Được rồi," anh ấy bảo,
nhắm mắt lại cứ như không tin được những gì mình đang nói. "Anh sẽ đồng
ý với điều này nếu anh phải thế."

Daphne nhảy xổ lại và vòng tay ôm quanh cổ anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.