Simon nhếch nụ cười nửa miệng. Chẳng dễ dàng gì. Toàn bộ cơ mặt anh
đều đau nhức. "Ta nhận ra thật khó để phân biệt, nhưng mắt phải ta thực sự
cảm thấy khó chịu hơn bên trái"
Jeffries bước tới gần hơn, hoàn toàn ngạc nhiên.
"Tin ta đi."
Người quản gia thẳng lưng lên. "Dĩ nhiên thưa ngài. Tôi có nên dẫn Quý
ngài Bridgerton đến phòng khách?"
"Không, đưa cậu ấy đến đây." Trước sự nuốt ực bồn chồn của Jeffries,
Simon thêm. "Và ngươi không cần lo lắng cho sự an toàn của ta. Ngài
Bridgerton không giống như đến để làm tăng thêm những tổn thương cho ta
vào thời điểm này. Không phải là," anh đế vào một tiếng lầm bầm, "dễ dàng
để tìm được chỗ cậu ấy chưa làm tổn hại đến."
Mắt Jeffries mở lớn, và rồi hối hả ra khỏi phòng.
Một lúc sau Anthony Bridgerton sải bước vào. Anh ấy liếc một cái về
phía Simon, và nói. "Cậu trông như quỷ."
Simon đứng dậy và nhướng một bên mày – không phải là một kỳ công
dễ chịu gì trong điều kiện hiện tại của anh. "Nó làm cậu ngạc nhiên sao?"
Anthony phá ra cười. Âm thanh với một chút buồn bã, một chút trống
rỗng, nhưng Simon nghe thấy bóng dáng của người bạn cũ. Bóng dáng tình
bạn cũ của họ. Anh ngạc nhiên vì anh cảm thấy dễ chịu đến mức nào về
điều đó.
Anthony ra hiệu về phía mắt của Simon. "Cái nào là của tôi?"
"Bên phải." Simon trả lời, cẩn thận chạm vào chỗ da bị thương. "Daphne
thụi một cú quá mạnh so với một cô gái, nhưng thua kích cỡ và sức lực so