CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 26

"Một trong những khoảnh khắc đáng tự hào nhất của tôi, có thể chắc

chắn như vậy. Nhưng cậu đã trả thù vào đêm tiếp theo, khi giường tôi xuất
hiện hàng tá giun."

Simon tự cho phép mình cười phá lên khi nhớ lại cả hai việc rắc rối đã

xảy ra, và cuộc nói chuyện sau đó của họ. Athony là một người bạn tốt, là
người mà anh luôn muốn bên cạnh vào những lúc khó khăn. Đó là người
đầu tiên Simon tìm kiếm từ khi anh quay lại nước Anh.

"Thật tốt chết đi được khi lại có cậu trở về, Clyvedon." Anthony nói, khi

họ ngồi vào bàn của mình trong câu lạc bộ White. "À, nhưng tôi tin rằng từ
giờ tôi nên gọi cậu là Hastings."

"Không." Simon nói dứt khoát. "Cái tên Hastings sẽ luôn thuộc về cha

tôi. Ông không bao giờ đáp lại bất kỳ cách gọi nào khác." Anh dừng lại.
"Tôi sẽ nhận tước vị của ông ấy nếu như tôi phải thế, nhưng tôi sẽ không
chịu để bị gọi bằng tên ông."

"Nếu cậu phải thế?" Mắt Anthony mở lớn. "Hầu hết đàn ông bọn tôi sẽ

không đồng ý từ bỏ triển vọng cho tước vị Công tước đâu."

Simon cào tay vào mái tóc đen. Anh biết anh được mong đợi sẽ tiếp

nhận quyền thừa kế, và thể hiện niềm tự hào vững chắc trong lịch sử lừng
lẫy của gia đình Basset, nhưng sự thật luôn làm anh phát ốm. Anh đã dành
cả đời để không sống theo sự mong mỏi của cha mình; giờ đây trông có vẻ
thật nực cười khi cố không sống dưới tên ông. "Đây thật sự là một gánh
nặng chết dẫm." Cuối cùng anh càu nhàu.

"Cậu tốt hơn là sử dụng nó đi." Anthony thực tế nói. "Bởi vì đó là những

gì mọi người sẽ gọi cậu."

Simon biết đó là sự thật, nhưng anh ngờ rằng tước hiệu đó sẽ đặt gánh

nặng lên vai anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.