CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 297

Simon chằm chằm nhìn vào cô trong một lúc lâu, chỉ ngồi đây trên

giường và chăm chăm vào cô. Đôi mắt sẫm màu của cô mở lớn khi đáp trả
lại sự quan tâm của anh, đong đầy sự dịu dàng cùng tò mò và một tí ngập
ngùng. Cô liếm môi – rõ ràng chỉ là một dấu hiệu khác của sự lo lắng,
nhưng cơ thể mỏi mệt của Simon phản ứng lại khoảnh khắc quyến rũ ấy với
sự kích thích ngay lập tức.

Cô mỉm cười bẽn lẽn, nhưng không nhìn vào mắt anh. "Em không để

tâm."

Simon tiếp tục đông cứng, tò mò đã ăn sâu từng chút một trước thiếng

gào thét của cơ thể anh. Túm lấy cô! Kéo mạnh cô vào giường! Làm bất cứ
gì, chỉ đơn giản là để cô ấy nằm dưới mày!

Và rồi, chỉ vừa lúc sự thôi thúc mạnh mẽ bắt đầu vượt quá lòng tôn

trong của anh, cô phát ra một tiếng khóc nhỏ, đau đớn và nhảy dựng lên,
quay lưng lại khỏi anh khi cô lấy tay che miệng.

Simon, chỉ với một tay vào không trung để kéo mạnh cô về phía anh,

thấy chính anh mất thăng bằng và ngã dập mặt xuống giường. "Daphne?"
Anh lầm bầm nói dưới tấm nệm.

"Em phải nên biết." Cô sụt sịt. "Em rất xin lỗi."

Cô xin lỗi? Simon phát cáu với chính anh. Cô đang thút thít? Chuyện

chết dẫm gì đang xảy ra? Daphne chưa bao giờ thút thít.

Cô quay lưng lại, xem xét anh với đôi mắt đớn đau. Simon lẽ ra phải lo

lắng nhiều hơn, ngoại trừ việc anh thậm chí không thể bắt đầu tưởng tượng
được cái gì đột nhiên làm cô buồn bã. Và nếu anh không thể tưởng tượng
được nó, anh có khuynh hướng tin rằng nó không quá nghiêm trọng.

Anh mới ngạo mạn làm sao, nhưng đó là những gì bạn nên có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.