CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 319

"Không."

Anh cảm thấy cơn thịnh nộ lớn lên trong anh, sục sạo khuấy động bao tử

anh, đè chặt lên da anh cho đến khi anh nghĩ anh sẽ nổ ra vỡ nát. Đó không
phải là cơn thịnh nộ chống lại cô, đó cũng không phải là cơn thịnh nộ chống
lại chính bản thân anh. Đó là, như thường lệ, nhắm thẳng đến người đàn
ông mà sự hiện diện – hay không cần sự hiện diện – đã luôn luôn xoay sở
để điều khiển cuộc đời anh.

"Cha anh," Simon nói, liều lĩnh chiến đấu để kiểm soát, "không phải là

người đàn ông biết yêu thương."

Mắt Daphne giữ chặt ở mắt anh. "Em biết về cha anh." Cô nói.

Sự ngạc nhiên chộp lấy anh. "Em biết về điều gì?"

"Em biết ông ấy làm tổn thương anh. Rằng ông chối bỏ anh." Cái gì đó

lóe lên trong đôi mắt nâu của cô – không phải là xót thương, nhưng cũng
gần giống thế. "Em biết ông nghĩ rằng anh ngờ nghệch."

Trái tim Simon đóng sầm lại trong ngực anh. Anh không chắc được làm

sao anh có thể nói – anh không chắc được làm sao anh có thể thở – nhưng
bằng cách nào đó, anh xoay sở để nói thành lời. "Vậy em biết về–"

"Tật nói lắp của anh?" Cô kết thúc cho anh.

Anh im lặng cám ơn cô vì điều ấy. Mỉa mai thay, 'cà lăm' và 'nói lắp' là

hai từ anh không bao giờ có thể phát ra được.

Cô nhún vai. "Ông ấy là một tên khờ."

Simon há hốc mồm nhìn cô, không thể nhận thức được làm sao cô có thể

xua đuổi cơn giận dữ cả thập kỷ chỉ với một câu bất cần như thế. "Em
không hiểu." Anh lắc đầu nói. "Em có lẽ không thể hiểu. Không với một gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.