CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 53

"Em phải cưới anh!" Nigel gào lớn. "Em phải thế! Anh không bao giờ

tìm được ai khác–"

"Nigel, dừng lại!"

Simon quay lại, rên lên. Cuối cùng, có vẻ như anh phải sẵn sàng giải cứu

cho cô gái nhỏ bé ấy. Anh sải bước ngược về đại sảnh, khoác vào vẻ
nghiêm nghị, biểu hiện đầy chất Công tước nhất trên mặt anh. Những từ
ngữ, "Tôi tin rằng quý cô đây yêu cầu anh ngừng lại." nằm sẵn trên đầu
lưỡi. Nhưng dường như anh chưa cần phải sắm vai anh hùng vào tối nay, vì
trước khi anh có thể nói một lời nào, quý cô trẻ tuổi vung tay phải ra sau,
đấm một cú mạnh cật lực đáng ngạc nhiên vào quai hàm Nigel.

Nigel ngã xuống, cánh tay đập đập, quơ quào trong không khí một cách

khôi hài, chân cẳng xụi lơ bên dưới. Simon chỉ biết đứng đó, không thể tin
nổi, quan sát cô gái khụy gối xuống.

"Ôi trời." Cô nói, giọng hơi rít lên. "Nigel, anh không sao chứ? Tôi

không có ý đánh anh mạnh thế."

Simon phá ra cười. Anh không thể ngăn mình lại được.

Cô gái giật mình, ngước lên.

Simon nín thở. Mãi cho đến trước đó, cô đứng trong bóng tối, và tất cả

những gì anh có thể thấy rõ nơi cô là mái tóc dày sẫm màu khỏe mạnh.
Nhưng giờ đây, cô ngẩng đầu lên đối mặt với anh, anh nhận ra cô có đôi
mắt to, đen láy, và bờ môi hoang dại, căng mọng nhất mà anh từng biết.
Gương mặt hình trái tim không đẹp theo kiểu tiêu chuẩn của giới thượng
lưu, nhưng có vẻ gì đó ở cô đơn giản là tống sạch hơi thở ra khỏi anh.

Hàng lông mi dày, nhưng sắc nét của cô cau lại. "Ngài," cô hỏi, không

có vẻ gì là hài lòng khi thấy anh, "là ai?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.