CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 55

Daphne trừng trừng nhìn nhìn khi anh ta cười thầm trước tỉnh cảnh bất

lợi của cô. Cô chưa bao giờ thấy anh trước đây, nên anh hẳn phải là một
người mới ở London. Mẹ cô hầu như chắc chắn rằng Daphne đã được giới
thiệu, hay ít nhất bà nghĩ thế, với tất cả quý ông thích hợp. Dĩ nhiên, người
đàn ông này có thể là đã cưới vợ, và vì vậy không có trong danh sách các
nạn nhân tiềm năng của Violet, nhưng bản năng Daphne biết rằng, anh ta
không thể ở London lâu mà không có cả đống lời thì thầm về nó.

Gương mặt anh đơn giản là quá hoàn hảo. Chỉ mất một khoảnh khắc để

nhận ra rằng anh có thể khiến cho vẻ đẹp của cả Michelangelo phải xấu hổ.
Đôi mắt anh rất kỳ lạ, chúng gần như rực lên quá đỗi xanh thẫm. Mái tóc
dày, ánh đen, và anh cao lớn – cao như các anh trai cô vậy, một điều hiếm
thấy.

Đây là một người đàn ông. Daphne nhăn nhó nghĩ, có thể rất dễ dàng

đánh cắp tiếng kêu líu lo, tíu tít của các quý cô trẻ tuổi khỏi cánh đàn ông
nhà Bridgerton một cách giỏi giang.

Cô không biết tại sao điều đó lại làm cô khó chịu nhiều đến thế. Có thể

là do cô biết, một người đàn ông như vậy sẽ không bao giờ hứng thú với
một người phụ nữ như cô. Có thể là do cô cảm thấy như một người phụ nữ
ăn mặc hết mực lôi thôi, đứng bên cạnh bộ dạng lộng lẫy của anh. Hoặc có
thể chỉ đơn giản là do anh ở đây, cười phá lên như thể cô là một loại thú vui
tiêu khiển trong rạp xiếc.

Nhưng bất cứ đó là trường hợp nào, bản tính cáu kỉnh ít gặp bừng lên

trong cô, và cô cau mày lại, hỏi. "Ngài là ai?"

Simon không biết tại sao anh lại không trả lời câu hỏi của cô với dáng

vẻ nghiêm trang, nhưng có chút quỷ quái khiến anh đáp lại. "Mục đích của
tôi là trở thành người giải nguy cho cô, nhưng quý cô đây rõ ràng không
cần sự phục vụ của tôi mất rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.