CÔNG TƯỚC VÀ EM - Trang 64

phải lo lắng cho những ngón chân của mình. Ngài Công tước trông vượt
quá sự điên tiết, và cô bắt đầu nghĩ cô nên cố làm một cuộc tẩu thoát nhanh
chóng, và đơn giản để anh lại đây với Nigel. Cả hai đều quá sức hoàn hảo
so với nhau – những người điên, cả hai bọn họ.

"Cô Bridgerton." Có một sự cảnh báo rõ ràng trong giọng anh.

Daphne quyết định cảm thấy đáng tiếc cho anh, bởi lẽ, sau tất cả, anh là

người mới ở thành phố này, và không có thời gian để thích ứng với thế giới
hiện nay xoay quanh Whistledown. Cô cho rằng cô không nên thật sự quy
trách nhiệm cho việc mất tinh thần của anh, khi anh bị bêu rếu như thế trên
báo. Nó cũng đã xảy ra với Daphne y hệt vào lần đầu tiên, và cô ít nhất đã
có sự cảnh báo bằng cột báo tháng trước của Whistledown. Vào lúc Quý bà
Whistledown quanh quẩn xung quanh để viết về Daphne, tâm trạng cô hầu
như đã nguôi ngoai.

"Anh không cần tự phiền lòng bản thân về điều đó." Daphne tiếp, cố

gắng vay mượn chút lòng trắc ẩn vào giọng nói, nhưng rõ ràng là không
thành công. "Bà ấy chỉ viết về anh như là một kẻ phóng đãng kinh khủng,
một sự thật mà tôi chắc là anh không phủ nhận, kể từ khi tôi học được từ
lâu rằng đàn ông các anh tích cực trong việc đó."

Cô dừng lại và cho anh cơ hội để chứng minh cô sai, và chối bỏ điều ấy.

Nhưng anh không làm thế.

Vậy là cô tiếp tục. "Và rồi mẹ tôi, với sự hiểu biết của bà mà tôi lượm

lặt được, rằng anh hẳn phải làm nên vài điều này hay điều nọ trước khi rời
đi du lịch thế giới, đã xác nhận tất cả."

"Bà ấy làm thế?"

Daphne gật đầu. "Sau đó bà cấm tôi xem anh như một người bạn."

"Vậy sao?" Anh dài giọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.