CÔNG TY - Trang 233

nhìn xuống đôi bàn chân lấm lem, vẻ tủi nhục biết thân biết phận. Tôi
thoáng giận dữ, bàn tay siết chặt vào quai túi khoác trên vai. Thằng nhỏ
muốn cướp tiền của tôi chắc. Đừng hòng! Chẳng ai giật được thứ gì từ tay
tôi đâu. Đột nhiên, khi nhìn tập vé số trong tay thằng bé, tôi chợt nhớ tấm
vé số độc đắc ngày nào tôi lấy trộm của Lim. 50 triệu đồng. Một chiếc taxi
trờ tới. Cánh cửa bật mở. Tôi hối hả chui vào trong xe. Thật kỳ dị, ruột gan
tôi vô cớ đau thắt, khiến tôi gần như gập đôi người lại. Hiếm khi nào một ý
nghĩ lại có thể quật ngã được tôi như ý nghĩ vừa lướt qua đầu. Ừ, thật ra, về
sâu xa, tôi cũng có hơn gì thằng nhỏ vé số kia đâu. Tôi cũng đã từng trộm
cắp. Có khác chăng, giờ đây tôi khá lên, ăn mặc sang trọng mà thôi. Còn
bên trong, tôi vẫn là một kẻ tồi tệ, đáng bị khinh rẻ. Tôi ôm bụng, run lên
từng chặp. Đôi mắt người tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, quan sát tôi. Tôi
lại chợt nhớ cái hôm đi lãnh tiền trúng thưởng ở công ty sổ số kiến thiết, tôi
đã về bằng taxi, và người tài xế cũng quan sát tôi qua kính chiếu hậu như
thế này. Dòng đời ào ạt cuốn tôi trôi băng bang’, rồi lại ném trả tôi về điểm
cũ hay sao? Tiền bạc. Chức vụ. Những thành công tôi đã giành được giữa
hai điểm thời gian của hai lần ngồi taxi có ý nghĩa gì?

Mưa ngập. Kẹt xe kéo dài. Taxi chở tôi về đến cổng biệt thự nhỏ của

Kat Trần khi đã tối muộn. Điện thoại trong túi áo thình lình rung lên từng
hồi. Chẳng có việc gì trên công ty mà phải gọi tôi vào giờ này. Từ hai hôm
trước, tôi đã nộp giấy cho CD Nguyên và Peter Yeo xin nghỉ phép một tuần.
Các job dang dở của phòng Sales cũng đã được hoàn thành hoặc gia hạn.
Toan làm lơ, nhưng rồi tôi cũng cầm máy, liếc sơ qua. Hoà gọi. Tôi cau mày
khó chịu. Anh ta muốn gì chứ? Chẳng lẽ anh ta tin rằng chỉ cần đụng mặt
trong các cuộc họp dự thầu, cùng ăn bữa trưa với Ms.Bảo, cùng làm việc
trong môi trường công ty thiết kế quảng cáo, thì tôi và anh ta có thể gắn kết
tình cảm như ngày xưa ư? Thật là ý định hão huyền. Tôi nhấn nút reject.
Điện thoại im bặt. Năm phút sau, khi tôi đã vào trong nhà, đang thay quần
áo, điện thoại lại báo có tin nhắn. Hoà gửi: “Em hãy nghe điện thoại của
anh. Anh biết sáng mai em về quê. Anh có vài việc gấp phải nói với em!”.
Tôi lưỡng lự một chút, rồi bấm máy gọi lại cho Hoà. Tôi nói trước, phủ
đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.