Lim, Peter gọi cho một ai đó bên Hoàng Triều, rà soát lại tiến độ hợp đồng.
Chính nhờ những động tác ấy, Peter đã cứu tôi thoát khỏi cái bẫy nguy hiểm
mà Ms.Bảo đã cài đặt, hầu hất tôi ra khỏi Red Sun. Sau lần ấy, vào công ty,
mỗi khi gặp tôi, Peter hoàn toàn bình thản. Chừng như giữa tôi và ông chưa
từng hiện diện mối liên hệ đặc biệt nào.
…Tôi nuốt nước bọt, đi qua cửa tiệm bán thức ăn Nhật. Tôi sẽ về nhà,
ghé vào chợ chiều mua bó rau, một ít thịt và nấu cơm ăn một mình. Xe máy
của tôi gửi bên nhà sách. Bỗng dưng, tôi thèm mua một quyển sách. Lâu
lắm rồi, tôi chẳng thu nạp điều gì tốt đẹp từ sách vở. Tôi đi lướt qua những
kệ sách sáng rực. Sách văn học nghệ thuật tôi không đọc nữa. Thực tế cuộc
sống mà tôi đối diện cay đắng hơn bất kể dòng chữ tưởng tượng nào. Sách
giáo dục tâm hồn ư? Chúng sẽ chỉ khiến tôi ê chề xấu hổ khi nhớ lại hành
động đánh đổi của mình mà thôi. Rốt cuộc, tôi dừng lại ở quầy sách kinh tế,
chọn mua một tựa sách mới về chăm sóc khách hàng. Một quyển sách hữu
dụng và đầy thực tiễn. Chuông điện thoại trong túi vang lên. Số của Hoà.
Giờ này hẳn anh đã về nhà, đang buồn và muốn rủ tôi đi ăn cơm rồi uống cà
phê ở một quán rẻ tiền nào đó. Viễn ảnh buồn chán khiến tôi mệt mỏi. Tôi
nhấn nút từ chối cuộc gọi. Hoà sẽ nghe những hồi chuông dài vô vọng, sẽ
băn khoăn rồi lo sợ cuồng lên không biết chuyện gì đang xảy ra với tôi.
Nhưng mà thôi, tôi không nghĩ ngợi nhiều về người khác nữa. Chỉ vấn đề
của tôi đã quá đủ căng thẳng và đấy bất trắc rồi. Khi tôi chạy về nhà trọ,
ánh đỏ hoàng hôn đã tràn đầy trên đại lộ. Trời ngả sang tím thẫm để lan vào
tối. Tôi cho xe chạy dọc theo bờ sông. Gió lồng lộng. Một kẻ đang học bay
như tôi cần ném bỏ lại phía sau những gì nặng nề ràng buộc. Tình yêu, các
mối quan hệ xưa cũ liệu có ích gì khi không thể bảo vệ che chắn cho tôi trên
lộ trình bay lên cao?
Nằm trong phòng trọ tồi tàn, tôi đọc quyển sách mới mua đến gần 11h
khuya. Bất chợt chuông điện thoại di động reo. Lim gọi. Tôi thoáng rùng
mình. Sao cô nhóc này lại gọi tôi trễ đến vậy? Cô ta phát hiện ra điều gì khả
nghi ư? Cô ta đã nắm được manh mối nào về tấm vé số độc đắc bị mất cắp
ư? Tôi ngồi dậy, toan cất điện thoại vào túi đi làm trong góc phòng. Tiếng
chuông tắt ngấm. Tôi thở phào. Bỗng dưng, tiếng nhạc lại loé lên. Vẫn Lim.