Nhạc chuông dồn dập, nghe như lời kêu gọi van nài, khẩn thiết. Tôi đánh
liều bấm nút trả lời. Giọng Lim trong máy nghe như lạc đi:
- Hoàng Anh, chị đến ngay quán bar chỗ em đánh đàn được không?
- Có việc gì vậy? - Tôi ngạc nhiên.
- Em nhìn thấy một kẻ khả nghi! - Lim thì thào.
- Ai?
- Một người giống hệt kẻ đã đánh CD Nguyên rồi bỏ chạy hôm vừa rồi!
Tôi dắt xe ra khỏi nhà trọ. Tuần trước, cũng khoảng giờ này, Lim gọi
tôi đến quán bar. CD Nguyên bị một kẻ lạ mặt nào đó đánh từ phía sau,
chảy máu, bất tỉnh. Có lẽ CD Nguyên đã gặp nguy hiểm tính mạng nếu Lim
không phát hiện ra. Cô nhóc đã băng bó cầm máu cho anh, rồi gọi điện
thoại cấp cứu. Vì phải đánh đàn theo hợp đồng cho quán, Lim không thể lên
xe cứu thương nên đã nhớ ra tôi. Tôi chạy tới quán bar đúng khi người ta
chuyển CD Nguyên vào trong xe. Tôi đã đi cùng anh, đã ở bên anh suốt
đêm ấy trong bệnh viện. Khi mở mắt ra, người đâu tiên CD Nguyên nhìn
thấy là tôi. Đôi mắt anh mở hé, mà vẫn toả ra ánh sáng yếu ớt hiền dịu, khác
hẳn sự lạnh lẽo ngạo mạn thường ngày. Ừ, anh ta cũng thuộc về một thế
giới khác. Cái thế giới hào nhoáng đẹp đẽ mà tôi ước ao. Tôi luồn tay vào
cầm tay Nguyên. Những ngón tay lạnh và mềm siết nhẹ. Sáng hôm sau, trợ
lý của CD Nguyên và vài người họ hàng của anh mới biết tin. Họ hoảng hốt
lao đến bệnh viện. Tất cả nhìn tôi bằng đôi mắt hàm ơn. Tôi nín thinh,
không đả động gì đến Lim. Chỉ cần qua lọt vụ này, tôi bay cao hơn, tới gần
mục đích của mình hơn…
Tôi chạy nhanh trên đường. Bảng hiệu quán bar trước mặt. Ruột gan tôi
nóng ran. Nhất thiết, tôi phải tóm được bí mật về kẻ đã hãm hại CD
Nguyên, người đàn ông mà tôi ao ước.