CỌP TRẮNG - Trang 124

chạy bổ ra một tấm bảng để tìm ánh đèn đỏ nhấp nháy cạnh con số của căn
hộ mà người đầy tớ đang được triệu tập trên lầu.

Tôi đi xuống hai dãy cầu thang rồi đẩy cửa bước vào khu nhà của đầy tớ.

Khi tôi vừa đến, đám đầy tớ hét toáng lên - bọn chúng thi nhau la ó, cười rú.

Tay tài xế môi bạch biến đang ngồi với bọn chúng, rú to nhất. Hắn vừa kể
lại câu hỏi mà tôi hỏi hắn. Bọn chúng không làm sao hết buồn cười; từng
đứa một đến chỗ tôi, xộc ngón tay vào tóc tôi, gọi tôi là “thằng ngốc nhà
quê”, còn vỗ vào lưng tôi nữa. Đầy tớ có nhu cầu bắt nạt đầy tớ khác. Nó đã
ngấm vào chúng tôi, như giống chó béc giê có bản năng tấn công người lạ.
Chúng tôi tấn công bất kì ai mình quen biết.

Có đôi lúc tôi tự hứa với lòng không bao giờ kể cho ai ở Delhi bất cứ điều
gì tôi nghĩ trong đầu nữa. Đặc biệt là không kể cho một đứa đầy tớ khác.
Bọn chúng trêu chọc tôi suốt cả tối, cho đến khi mọi người đều đã đến
phòng ngủ tập thể vẫn chưa chịu thôi. Có cái gì đó về mặt mũi răng miệng
tôi, tôi cũng chả biết, làm cho bọn chúng lên cơn. Thậm chí chúng còn trêu
tôi vì bộ đồng phục nữa. Chúng bảo tôi trông giống hệt con khỉ khi mặc bộ
đồng phục ấy. Vì vậy tôi phải thay bằng quần tây áo sơ mi lem luốc như
bọn chúng, nhưng những lời cười cợt không ngớt suốt đêm dài.

Có một người đàn ông quét dọn phòng ngủ, sáng hôm sau tôi hỏi ông ta, “Ở
đây có chỗ nào người ta được yên tĩnh một mình không?”

“Có một căn phòng trống ở mé bên kia của khu nhà, nhưng không ai muốn
ở đó,” ông ta đáp. “Ai mà muốn sống một mình chứ?”

Căn phòng này thật khinh khủng. Sàn nhà còn xây dang dở, có một tấm
thạch cao trắng rẻ tiền trên tường in đầy dấu tay của người đã treo nó lên.
Có một chiếc giường ọp ẹp nhỏ xíu, chỉ vừa đủ rộng cho một đứa thậm chí
gầy gò như tôi, phía trên giăng một chiếc màn ngăn muỗi.

Thế được rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.