CỌP TRẮNG - Trang 148

“Em nói đúng, Pinky ạ,” ông nói giọng khàn khàn. “Anh không cố ý gây sự
với em về điều em nói đâu. Nhưng anh bảo em rồi, chỉ một thứ duy nhất
không ổn về nơi này - chúng ta có cái hệ thống chó chết gọi là dân chủ nghị
viện. Nếu không chúng ta sẽ giống như Trung Quốc...”

“Ashok. Em đau đầu lắm. Xin anh.”

“Tối nay chúng ta sẽ có trò vui. Ở đây có một nhà hàng T.G.I. Friday’s rất
ngon. Em sẽ thích nó.”

Khi chúng tôi đến Connaught Place, ông ấy bảo tôi dừng xe trước chiếc đèn
neon đỏ to tướng.

“Chờ ở đây nhé, Balram. Chúng ta sẽ quay ra sau hai mươi phút nữa.”

Họ đã đi được một giờ và tôi vẫn ngồi đợi trong xe, quan sát những ánh đèn
của Connaught Place. Tôi đấm con yêu tinh lông xù đen hàng chục lần. Tôi
nhìn những miếng nhãn dán của nữ thần Kali với những chiếc sọ người và
cái lưỡi đỏ dài - tôi thè lưỡi ra với mụ phù thủy già. Tôi ngáp.

Đã quá nửa đêm, trời lạnh căm.

Tôi muốn mở nhạc lên để giết thì giờ, nhưng dĩ nhiên Cầy Mangut đã cấm
làm thế.

Tôi mở cửa xe: có mùi hăng hắc trong không trung. Đám tài xế đã nhóm
một đống lửa, và giữ lửa bằng cách ném những mảnh ni lông vào đấy.
Người giàu ở Delhi, để sống sót qua mùa đông, thì mở máy sưởi điện, hay
máy sưởi khí đốt, hoặc thậm chí nhóm những khúc củi trong lò sưởi. Khi
những kẻ vô gia cư, hoặc đầy tớ như nhân viên gác cổng và tài xế buộc phải
ra ngoài trời vào mùa đông, muốn sưởi ấm, họ đốt bất cứ thứ gì tìm thấy
trên đất. Một trong những thứ tốt nhất để cho vào lửa là giấy bóng kính, loại
dùng để gói hoa quả, rau củ, và sách kinh doanh: trong lửa, nó biến dạng và
tan chảy thành nhiên liệu trong suốt. Rắc rối duy nhất là trong lúc cháy, nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.