CỌP TRẮNG - Trang 151

ông ấy; ông đánh khuỷu tay bà Pinky nói, “Trên xe không chỉ có mình, em
à.”

Bà ta trở nên cáu bẳn ngay, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Năm phút trôi qua
trong im lặng. Nồng nặc mùi rượu Anh, bà chồm về phía tôi.

“Đưa tay lái cho tao.”

“Không, Pinky, đừng, em đang say mà, để cậu ta...”

“Nói cái đ. gì! Tất cả mọi người ở Ấn Độ đều say xỉn rồi cầm lái đấy thôi.
Vậy mà anh không cho tôi làm thế?”

“Ôi, bực mình quá.” Ông ấn mình xuống ghế. “Balram, nhớ đừng bao giờ
lấy vợ.”

“Nó đang dừng đèn đỏ à? Balram, sao mày lại dừng xe? Cứ lái đi!”

“Đang đèn đỏ mà, Pinky. Để cậu ta dừng xe. Balram, phải tuân thủ luật giao
thông. Tôi ra lệnh cho cậu.”

“Tao ra lệnh mày phải lái xe, Balram! Lái đi!”

Đến lúc này thì tôi chẳng biết đường nào mà lần, đành thỏa hiệp cả hai - tôi
cho xe chạy lấn lên lằn vạch trắng khoảng một mét rưỡi, rồi dừng lại.

“Em thấy cậu ta làm gì không?” Ông Ashok hỏi. “Khá thông minh đấy.”

“Ừ, Ashok. Nó là một thiên tài chó chết.”

Đồng hồ cạnh đèn đỏ cho thấy còn ba mươi giây nữa mới đổi sang xanh.
Tôi đang nhìn bảng đồng hồ thì Đức Phật hiện hình ra ở bên phải của tôi.
Một đứa bé ăn xin đến bên chiếc Honda City giơ lên một bức tượng Phật
bằng thạch cao rất đẹp. Hằng đêm ở Delhi, luôn có người ăn xin bán cái gì
đó bên vệ đường, sách hoặc tượng hoặc dâu tây đựng trong hộp - nhưng vì
lý do gì đó, có thể vì tinh thần đang không thoải mái, tôi lại trân trối nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.