CỌP TRẮNG - Trang 185

gã có ria mép bôi sáp và râu quai nón, đội một chiếc khăn xếp kiểu gánh
xiếc màu đỏ lố bịch mà cứ nghĩ mình là người quan trọng vì du khách Mỹ
muốn chụp ảnh với gã. Nếu gã trông thấy một tài xế gần khách sạn, gã sẽ
trừng mắt - gã sẽ lúc lắc ngón tay như thầy giáo.

Đó là số mệnh của tài xế. Mọi đầy tớ khác đều nghĩ rằng gã có thể làm tình
làm tội chúng tôi.

Có những quy luật khắt khe tại các khách sạn năm sao về nơi đỗ xe của
cánh tài xế trong lúc chủ vào trong. Đôi khi họ đưa ngài xuống một bãi đỗ
xe dưới hầm. Đôi khi ở phía sau. Đôi khi phía trước, gần hàng cây. Ngài
phải ngồi đấy chờ đợi, một giờ, hai giờ, ba giờ, bốn giờ, ngáp dài và chẳng
làm gì cả, cho đến khi gã bảo vệ ở cửa, cái gã có chiếc khăn xếp, làu bàu
vào micro, “Tài xế Tên-này-tên-nọ, có thể cho xe đến cửa kính được rồi.
Ông chủ đang đợi.”

Đám tài xế đang đợi gần bãi đỗ xe của khách sạn, trong cái nhóm xoay xâu
chìa khóa, nhai trầu, buôn chuyện tán phét, giải phóng nước tiểu thường lệ.
Ngồi bẹp và nói liến thoắng như khỉ.

Gã tài xế có đôi môi bệnh đang ngồi riêng, chìm đắm trong quyển tạp chí.
Trong số tuần này, có một tấm ảnh cô nàng nằm trên giường, áo quần cởi
hết; người tình của ả đứng cạnh bên, giơ một con dao phía trên đầu ả.

TUẦN SAN GIẾT NGƯỜI

4.50 RUPEE

CHUYỆN CÓ THẬT ĐỘC QUYỀN:

“HẮN MUỐN VỢ CỦA ÔNG CHỦ”

YÊU ĐƯƠNG - CƯỠNG HIẾP - BÁO THÙ!

“Có nghĩ về chuyện tao nói chưa, Chuột Đồng?” hắn hỏi tôi trong lúc lật
các trang báo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.