CỌP TRẮNG - Trang 195

“Vậy sao anh không làm gì khác đi? Chẳng khác lúc họ bảo anh đừng cưới
em. Lúc ấy anh cũng không thể từ chối.”

“Không đơn giản thế đâu, Uma. Họ là bố, là anh trai của anh.”

“Em chẳng biết anh thay đổi không nữa, Ashok. Mới có một cuộc gọi từ
Dhanbad mà anh đã trở lại con người cũ của mình rồi.”

“Thôi nào, đừng cãi nhau nữa. Bây giờ anh đưa em ra xe về nhé.”

“Ôi không. Em không đi về với tài xế của anh đâu. Em biết ngữ ấy, cái ngữ
nhà quê đấy. Chúng nghĩ đàn bà con gái nào chưa chồng cũng đều là gái
điếm cả. Và hẳn nó tưởng em là người Nepal, vì mắt của em. Anh biết như
thế nghĩa là gì với nó không. Em sẽ tự về.”

“Cậu này không sao đâu. Cậu ấy là người nhà mà.”

“Anh không nên tin người quá thế, Ashok. Tài xế Delhi đều đồi bại cả.
Chúng bán ma túy, rồi đi với gái mại dâm, chỉ có Trời mới biết còn gì nữa.”

“Người này thì không. Cậu ta ngốc như bò ấy, nhưng được cái trung thực.
Cậu ta sẽ chở em về.”

“Không, Ashok. Em sẽ đón taxi. Tối nay em gọi anh nhé?”

Tôi nhận ra cô ta đang tiến đến gần cánh cửa, nên tôi xoay người lại và rón
rén bỏ đi.

Không một lời nào từ ông ấy cho đến tối, rồi sau đó ông đi xuống bảo tôi
lấy xe. Ông bắt tôi chở đi hết ngân hàng này đến ngân hàng khác. Ngồi trên
ghế tài xế, tôi nhìn qua khóe mắt mình; ông ấy đang gom tiền từ máy rút
tiền tự động - bốn cái khác nhau. Rồi ông ấy bảo, “Balram, vào thành phố.
Cậu biết căn nhà to trên Phố Ashoka, chỗ chúng ta từng đến với Ông
Mukesh một lần không?”

“Vâng, thưa ông. Con nhớ ạ. Ở đấy có hai con chó béc giê rất to giữ cổng,
thưa ông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.