CỌP TRẮNG - Trang 214

Tôi móc ra ba trăm rupee cuối cùng mà tôi có. Ông ta nhận tiền, vuốt thẳng
chiếc nơ đeo cổ, rồi đi lên lầu.

Môi Bạch Biến vỗ vai tôi, “Chúc may mắn, Chuột Đồng - hãy làm vì tất cả
chúng ta!”

Tôi chạy lên cầu thang.

Phòng 114A. Người quản lý đứng tại cửa, áp tai vào đấy. Ông ta thì thầm,
“Anastasia?”

Ông ta gõ cửa, rồi lại áp tai vào và nói, “Anastasia, cô có trong đấy không?”

Ông ta đẩy cửa mở. Một chiếc đèn chùm, một cánh cửa sổ, một chiếc giường
màu xanh lục - và một cô gái tóc vàng ngồi trên giường.

Tôi thở dài, vì cô này trông chẳng giống Kim Basinger tẹo nào. Một nửa
cũng không đẹp bằng. Đấy là khi tôi nhận ra - theo cách mà tôi chưa từng
thấy trước đây - người giàu luôn luôn có được những thứ tốt nhất trong đời,
và tất cả những gì chúng tôi có chỉ là đồ thừa của họ.

Người quản lý xòe hai bàn tay trước mặt tôi; ông ta mở ra rồi đóng lại, và
lặp lại như thế.

Hai mươi phút.

Sau đó ông ta làm động tác gõ cửa- rồi động tác đá chân bằng đôi bốt đen
bóng lộn.

“Hiểu chưa?”

Đó là điều sẽ xảy ra với tôi sau hai mươi phút.

“Rồi.”

Ông ta đóng sầm cửa. Cô gái tóc vàng vẫn không nhìn mặt tôi.

Tôi chỉ thu đủ can đảm để ngồi xuống cạnh cô ta khi nghe thấy một tiếng đá
vào cửa từ bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.