CỌP TRẮNG - Trang 218

“Vào trong màn đi,” ông nhẹ nhàng nói. Tôi đi vào và ngồi cạnh ông bên
trong chiếc màn chắn muỗi. Ông đang nhìn những con gián bò phía trên
chúng tôi.

“Chỗ cậu sống tồi tàn quá, Balram. Ta chẳng hề biết. Ta xin lỗi.”

“Không sao đâu thưa ông. Con quen rồi.”

“Ta sẽ cho cậu ít tiền, Balram. Ngày mai cậu đến chỗ nào tốt hơn mà ở
nhé?”

Ông ấy nắm tay tôi và lật nó lại. “Balram, những dấu đỏ này trên tay cậu là
gì đây? Cậu tự cấu véo mình à?”

“Không, thưa ông... đấy là bệnh về da. Con cũng bị ở đây nữa, sau tai con -
ông xem - thấy mấy đốm màu hồng không ạ?”

Ông ấy lại gần, khỏa lấp mũi tôi với mùi nước hoa của ông ấy. Dùng ngón
tay gập vành tai tôi lại một cách nhẹ nhàng, ông nhìn nó.

“Trời ơi. Ta chẳng bao giờ để ý. Ngày nào ta cũng ngồi sau lưng cậu vậy mà
chẳng bao giờ ta...”

“Rất nhiều người bị bệnh này ông ạ. Rất nhiều người nghèo.”

“Thật sao. Ta không để ý. Thế cậu có chữa được không?”

“Không ạ. Bệnh của người nghèo thì không bao giờ chữa được. Bố con bị
bệnh lao và nó đã giết ông ấy.”

“Thế kỉ hai mươi mốt rồi, Balram ạ. Cái gì cũng chữa được tất. Cậu đi bệnh
viện chữa đi. Rồi đưa ta hóa đơn, ta thanh toán cho.”

“Cám ơn ông,” tôi đáp. “Ông ơi... ông có muốn con lấy chiếc City đưa ông
đi đâu không?”

Ông ấy hé môi rồi ngậm lại mà không phát ra tiếng động nào. Ông làm thế
vài lần, đoạn ông bảo, “Lối sống của ta sai hết cả rồi, Balram ạ. Ta chỉ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.