CỌP TRẮNG - Trang 219

không có... dũng khí.

“Đừng suy nghĩ nhiều quá về chuyện ấy, thưa ông. Và, thưa ông, hãy lên lầu,
con xin ông đấy. Đây không phải là nơi dành cho người đẳng cấp như ông.”

“Ta để người ta lợi dụng mình, Balram ạ. Cả cuộc đời mình ta chưa bao giờ
làm điều mình muốn. Ta...”

Đầu ông chùng xuống; toàn thân trông mệt mỏi tiều tụy.

“Ông nên ăn gì đi ạ.” Tôi nói. “Trông ông bơ phờ quá.”

Ông mỉm cười - một nụ cười tươi tắn, tin cậy của đứa trẻ.

“Cậu lúc nào cũng nghĩ đến ta cả, Balram. Ừ, ta muốn ăn. Nhưng ta không
muốn lại đi đến khách sạn, Balram ạ. Hãy đưa ta đến nơi nào mà cậu hay ăn
ấy, Balram.”

“Thưa ông?”

“Ta chán ngấy những món mình ăn rồi, Balram. Ta chán ngấy cuộc đời mà ta
đang sống. Người giàu bọn ta, chúng ta đã mất phương hướng rồi, Balram à.
Ta muốn làm một người đơn giản như cậu đấy, Balram.”

“Vâng, thưa ông.”

Chúng tôi đi ra ngoài, và tôi dẫn ông băng qua đường vào một quán trà.

“Cậu gọi món đi, Balram. Gọi món của người thường ấy.”

Tôi gọi đậu bắp, súp lơ, củ cải, rau bina, và dhal. Đủ để no bụng cả một gia
đình, hoặc một người giàu.

Ông ấy ăn, rồi ợ hơi, rồi lại ăn tiếp.

“Thức ăn này ngon tuyệt. Mà chỉ có hai mươi lăm rupee! Người như các cậu
ăn uống tốt thật!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.