CỌP TRẮNG - Trang 220

Khi ông ăn xong, tôi gọi cho ông một ly lassi

1

, vừa nhấp ngụm đầu tiên,

ông mỉm cười. “Ta thích những món ăn của cậu!”

Tôi mỉm cười thầm nghĩ, Tôi cũng thích những món ăn của ông.

***

“Giấy tờ li dị sẽ giải quyết xong sớm. Luật sư bảo thế.”

“Được thôi.”

“Ta có nên tìm từ bây giờ?”

“Một luật sư khác à?”

“Không, một cô gái khác.”

“Còn sớm, anh Mukesh. Cô ấy mới đi được ba tháng mà.”

Tôi đã đưa ông Ashok đến ga tàu hỏa. Cầy Mangut lại lên thành phố từ
Dhanbad. Bây giờ tôi đang chở cả hai trở về căn hộ.

“Được thôi. Cứ thong thả. Nhưng chú phải tái hôn. Nếu chú là người li dị thì
người ta sẽ không coi trọng chú. Họ sẽ không coi trọng chúng ta. Xã hội này
là thế. Nghe đây. Lần trước chú không chịu nghe, khi chú cưới một cô gái
không thuộc giai cấp chúng ta, tôn giáo chúng ta - chú còn khước từ của hồi
môn từ bố mẹ cô ta nữa. Lần này, chúng ta sẽ chọn người.”

Tôi không nghe thấy gì; tôi biết ông Ashok đang nghiến răng.

“Anh thấy chú đang nổi nóng đấy,” Cầy Mangut nói. “Chuyện đấy ta sẽ bàn
sau. Giờ thì, cầm cái này.” Ông ta đưa em trai một chiếc túi đỏ mà ông đem
từ Dhanbad lên.

Ông Ashok mở túi lách cách và liếc vào trong - ngay lập tức Cầy Mangut
đóng sầm chiếc túi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.