CỌP TRẮNG - Trang 226

Thành phố biết bí mật của tôi. Một buổi sáng nọ, Dinh tổng thống chìm
trong khói bụi và mất hút khỏi con đường; dường như hôm ấy ở Delhi chẳng
còn chính phủ. Và sự ô nhiễm mù mịt đang che khuất thủ tướng cùng toàn
thể bộ trưởng quan chức của ông ta nói với tôi:

Bọn họ sẽ chả thấy mày làm gì hết. Tao cam đoan thế.

Tôi lái xe qua bức tường đỏ của Tòa nhà quốc hội. Một lính gác bồng súng
dõi theo tôi từ chốt gác trên bức tường đỏ - hắn bỏ súng xuống ngay khi
trông thấy tôi.

Tại sao tao phải ngăn mày? Tao cũng sẽ làm thế, nếu có thể.

Buổi tối hôm ấy một người phụ nữ đi trên đường với một chiếc túi bằng giấy
bóng kính; đèn pha xe tôi chiếu vào chiếc túi làm nó trở nên trong suốt. Tôi
trông thấy bốn quả to sẫm màu trong chiếc túi - và mỗi quả sẫm màu nói,
Mày đã làm thế rồi. Trong lòng mày đã lấy rồi. Khi đèn pha lướt qua; giấy
bóng kính bị mờ đi; bốn quả sẫm màu biến mất.

Thậm chí con đường - con đường trơn nhẵn bóng loáng của Delhi vốn là
đường đẹp nhất ở Ấn Độ - cũng biết bí mật của tôi.

Một ngày nọ tại chốt đèn giao thông, tài xế chiếc xe đỗ cạnh tôi hạ cửa kính
và nhổ toẹt ra: hắn đang nhai trầu, một vũng nước nhổ đỏ tươi vỗ toẹt xuống
con đường nóng ran giữa trưa, thối rữa như một vật thể sống, lan ra và sôi
xèo xèo. Một giây sau, hắn lại nhổ - và bây giờ có một vũng nước thứ hai
trên mặt đường. Tôi nhìn hai vũng nước đỏ đang lan dần - và rồi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.