CỌP TRẮNG - Trang 237

“Có chuyện gì, Balram?”

“Thưa ông, có chuyện này con định nói với ông lâu rồi.” Và tôi rời tay khỏi
chìa khóa. Tôi thề, tôi đã sẵn sàng thú nhận tất cả ngay lúc ấy... nếu ông ấy
nói ra những lời lẽ nên nói... nếu ông ấy chạm vai tôi đúng cách. Nhưng ông
ấy không nhìn tôi. Ông ấy đang bận rộn với chiếc điện thoại và bàn phím.

Bấm, bấm, bấm.

Có một thằng điên mang ý nghĩ máu me và trộm cắp trong đầu, ngồi trước
mình chỉ hai mươi centimet, mà không hề hay biết. Thậm chí không cả một
manh mối. Các người mù quáng kiểu gì vậy. Các người đây này, ngồi trong
những tòa nhà kính và nói chuyện điện thoại hết đêm này qua đêm khác với
những người Mỹ cách xa hàng nghìn dặm, nhưng lại chẳng có lấy một ý
niệm mỏng manh về điều gì đang xảy ra với kẻ lái chiếc xe của mình!

Có chuyện gì, Balram?

Chỉ là, thưa ông - tôi muốn đấm vỡ sọ ông ra!

Ông ấy rướn về trước - đưa môi đến sát tai tôi - người tôi muốn chảy ra.

“Ta hiểu, Balram.”

Tôi nhắm mắt, không thốt nên lời.

“Ông hiểu ạ?”

“Cậu muốn cưới vợ.”

“...”

“Balram. Cậu sẽ cần tiền đấy, nhỉ?”

“Không, thưa ông. Không cần đâu ạ.”

“Đợi đã, Balram. Để ta lấy ví ra. Cậu là người tốt trong nhà. Cậu chẳng bao
giờ vòi vĩnh tiền nong cả - ta biết các tài xế khác không ngừng vòi tiền làm
ngoài giờ và tiền bảo hiểm: nhưng cậu thì không nói một lời. Cậu thật lạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.