CỌP TRẮNG - Trang 242

khỏe, và nhớ là bà đang chuẩn bị món gà cho cháu, mà bà sẽ gửi cho cháu
qua đường bưu điện, kèm với lá thư bà sẽ viết cho chủ cháu.

Bà nội yêu,

Kusum

Tôi gấp thư lại, cho vào túi, rồi tát đứa bé một cái trời giáng khiến nó giật
lùi, đâm vào thành giường, ngã giúi, kéo ngã cả chiếc màn chắn muỗi.

“Đứng dậy,” tôi bảo. “Tao sẽ không đánh mày nữa đâu.”

Tôi nhặt cây cờ lê giơ lên đầu nó - rồi ném xuống sàn.

Mặt thằng bé bầm tím, môi nó bị rách và rướm máu, nó im thin thít.

Tôi ngồi trong màn chắn muỗi, nhấp chai whisky còn quá nửa. Tôi nhìn
thằng bé.

Tôi đã đi đến bờ vực. Tôi đã sẵn sàng giết ông chủ mình - sự có mặt của
thằng bé này đã ngăn tôi khỏi hành động giết người (và án tù chung thân).

Tối hôm ấy, tôi nói với ông Ashok rằng gia đình tôi đã gửi lên một người
phụ việc, giúp tôi dọn dẹp xe gọn gàng, và thay vì nổi đóa vì phải nuôi thêm
một miệng ăn nữa - như lẽ thường các ông chủ đều thế - thì ông ấy lại nói,
“Thằng bé đáng yêu quá. Trông nó giống cậu đấy. Mặt nó bị làm sao thế?”

Tôi quay sang Dharam. “Trả lời ông đi.”

Nó chớp mắt vài lần. Nó đang suy nghĩ.

“Con ngã từ xe buýt ạ.”

Đứa thông minh.

“Mai mốt cẩn thận nhé,” ông Ashok bảo. “Hay thật đấy, Balram - từ giờ cậu
có bạn đồng hành rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.