CỌP TRẮNG - Trang 256

Cảm giác ngứa ran lan từ cuối cột sống đến háng tôi. Đầu gối tôi bắt đầu
rung bần bật; tôi cảm thấy nhẹ bẫng. Một người cạnh tôi ré lên. “Mắt anh ta
đang đảo tròn! Anh ta sắp ngất!” Tôi cố hét lên với bà ta. “Không đúng: tôi
không ngất!” Tôi cố cho họ thấy tôi vẫn khỏe, nhưng hai chân tôi đang trượt
ngã. Mặt đất dưới chân tôi đang lắc lư. Có cái gì đó đang đào đường tìm đến
tôi: và rồi những móng vuốt xé toạc bùn đất, quắp vào da thịt tôi, kéo tôi
xuống đất đen. Ý nghĩ cuối cùng của tôi, trước khi mọi thứ trở nên tối đen, là
bây giờ tôi đã hiểu những cái cấu véo và trạng thái phấn khích ấy - bây giờ
tôi đã hiểu tại sao những đôi tình nhân lại tìm đến vườn thú.

Đêm hôm ấy, Dharam và tôi ngồi trên sàn trong phòng, và tôi trải lá thư màu
xanh trước mặt nó. Tôi đặt một cây bút vào tay nó.

“Tao sẽ xem mày viết thư giỏi chừng nào, Dharam. Tao muốn mày viết cho
bà và kể cho bà nghe chuyện xảy ra ở vườn thú ngày hôm nay.”

Nó viết thư bằng bàn tay từ tốn xinh xắn. Nó kể cho bà về những con hà mã,
con tinh tinh, và con hươu đầm lầy.

“Kể cho bà nghe về con cọp nào.”

Nó lưỡng lự, rồi viết: Chúng cháu trông thấy một con cọp trắng trong
chuồng.

“Kể bà nghe hết.”

Nó nhìn tôi, rồi viết: Cậu Balram ngất xỉu trước con cọp trắng trong
chuồng.

“Vẫn chưa đủ - tao sẽ đọc; viết đi nào.”

Nó viết ra tất cả trong mười phút, viết nhanh đến nỗi cây bút bị đen và lem
luốc vì mực chảy quá nhiều - nó dừng tay để lau đầu bút vào tóc, rồi lại viết
tiếp.

Cuối cùng nó đọc những gì vừa viết:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.