CỌP TRẮNG - Trang 257

Cháu gọi những người xung quanh, và mọi người đưa cậu đến một cây đa.
Một người đổ nước lên mặt cậu. Những người tốt bụng tát mạnh cậu để làm
cậu tỉnh dậy. Họ quay sang cháu và bảo, “Cậu của mày đang mê sảng - nó
đang chào từ biệt bà nội. Hẳn nó nghĩ nó sắp chết.” Giờ thì mắt cậu đã mở
lại. “Cậu có sao không ạ?” cháu hỏi. Cậu nắm tay cháu và bảo, “Cháu xin
lỗi, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi.” Cháu hỏi, “Xin lỗi việc gì?” Rồi cậu nói,
“Cháu không thể sống suốt đời trong chuồng được, bà ơi. Cháu xin lỗi.”
Chúng cháu đón xe buýt về lại Gurgaon rồi ăn trưa tại quán trà. Trời rất
nóng, chúng cháu đổ rất nhiều mồ hôi. Đó là toàn bộ chuyện xảy ra hôm
nay.

“Sau đấy mày muốn viết gì cho bà thì cứ viết, rồi ngày mai gửi thư, ngay sau
khi tao lái xe đi - nhưng trước đấy thì không được. Hiểu chưa?”

***

Trời mưa suốt buổi sáng, kiểu mưa dầm dai dẳng. Tôi nghe tiếng mưa, dù
không nhìn thấy. Tôi đi đến chiếc Honda City, cắm hương bên trong, lau
ghế, lau những miếng dán, rồi đấm vào miệng con yêu tinh. Tôi vứt một gói
đồ cạnh băng ghế tài xế. Tôi đóng hết cửa rồi khóa xe lại.

Sau đó, lùi hai bước khỏi chiếc Honda City, tôi chắp hai tay cúi thấp mình.

Tôi đi xem Dharam đang làm gì. Trông nó có vẻ cô đơn, vì thế tôi xếp một
con tàu giấy cho nó, rồi chúng tôi thả nó xuống rãnh nước bên ngoài khu
chung cư.

Sau khi ăn trưa, tôi gọi Dharam vào phòng.

Tôi đặt tay lên vai nó; từ từ xoay người nó để nó không nhìn vào tôi. Tôi thả
một đồng một rupee xuống đất.

“Cúi xuống nhặt nó lên.”

Nó làm thế, và tôi nhìn theo. Dharam chải tóc giống như ông Ashok - rẽ ngôi
giữa; khi đứng từ trên nhìn xuống, có một đường màu trắng dọc theo da đầu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.