CỌP TRẮNG - Trang 282

Trong khi tôi làm người anh bận tâm bằng cách chạm vào lý trí và lòng
nhân từ của cậu ta, Mohammad Asif và các cô gái đã vào xe tôi và chuồn
mất. Đấy là mục tiêu đầu tiên - đưa các cô gái về nhà. Tôi đã kí hợp đồng
với công ty họ, và tôi tôn trọng những gì mình đã kí.

Tôi đến đồn cảnh sát với anh trai đứa bé. Những cảnh sát trực đêm mua cà
phê cho tôi. Họ không đem cà phê đến cho cậu bé. Cậu ta liếc tôi khi tôi
đón chiếc cốc; trông sẵn sàng xé tôi thành trăm mảnh. Tôi nhấp một ngụm.

“Trợ lý thanh tra sẽ đến đây trong năm phút nữa,” một viên cảnh sát nói.

“Đó có phải là người ghi chép vụ việc không?” người anh hỏi. “Vì từ nãy
đến giờ chưa ai làm việc đó.”

Tôi nhấm nháp thêm một ít cà phê.

Viên trợ lý thanh tra ngồi tại đồn này chính là người mà tôi thường xuyên
bôi trơn. Ông ta từng giúp tôi xử lý một đối thủ. Ông ta là hạng người xấu
xa nhất, trong đầu chẳng có gì ngoài việc lấy tiền của những người đến
phòng mình. Đồ cặn bã.

Tim tôi nhẹ nhõm khi nhác thấy ông ta. Ông ta đã đi cả một chặng đường xa
trong đêm đến đồn để giúp tôi. Kẻ xấu có danh dự của kẻ xấu, người ta vẫn
nói thế. Lão hiểu ngay tình hình. Phớt lờ tôi, lão đi thẳng đến chỗ người anh
và nói, “Cậu muốn gì?”

“Tôi muốn nộp đơn F.I.R.

[28]

,” người anh đáp. “Tôi muốn trình báo án

mạng.”

“Án mạng gì?”

“Cái chết của em trai tôi. Bởi chiếc xe - chỉ một ngón tay vào tôi - của
người này.”

Trợ lý thanh tra nhìn đồng hồ. “Trời đất, muộn rồi. Gần năm giờ rồi. Sao
cậu không về nhà đi? Chúng tôi sẽ quên chuyện cậu ở đây. Chúng tôi sẽ để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.