CỌP TRẮNG - Trang 286

Bà mời tôi cà phê đựng trong một chiếc cốc kèm một ly kim loại. Họ có
phong thái thật lịch thiệp, những người Nam Ấn này.

Tôi rót cà phê vào ly, rồi nhấm nháp đúng điệu.

Có di ảnh một thiếu niên, với một vòng hoa nhài quấn quanh, treo trên
tường.

Tôi không nói gì cho đến khi uống xong cà phê. Sau đó tôi đặt chiếc phong
bì màu nâu lên bàn.

Một ông già bước vào phòng, và ông đứng đấy nhìn tôi trân trối.

“Trước tiên, tôi muốn gửi lời chia buồn sâu sắc đến cái chết của con trai bà.
Tôi cũng từng mất nhiều người thân - quá nhiều người - nên tôi biết nỗi đau
mà bà chịu đựng. Cậu ấy lẽ ra không nên chết.”

“Thứ hai, lỗi là của tôi. Không phải của người tài xế. Cảnh sát đã thả tôi đi.
Đó là cách hành xử của khu rừng mà chúng ta đang sống trong đó. Nhưng
tôi xin nhận trách nhiệm. Tôi xin bà tha thứ.”

Tôi chỉ vào chiếc phong bì màu nâu nằm trên bàn.

“Ở đây có hai mươi lăm nghìn rupee. Tôi đưa cho bà không phải vì tôi phải
làm thế, mà vì tôi muốn thế. Bà có hiểu không ạ?”

Bà già không chịu nhận tiền.

Nhưng ông già, người bố, đang dán mắt vào chiếc phong bì. “Ít ra thì anh
cũng còn chút tình người mới đến đây,” ông ta nói.

“Tôi muốn giúp người con kia của ông bà,” tôi nói. “Đó là một chàng trai
dũng cảm. Cậu ta đã đương đầu với cảnh sát đêm nọ. Cậu ta có thể đến và
làm tài xế ở chỗ tôi nếu ông bà muốn. Tôi sẽ chăm sóc cậu ta nếu ông bà
muốn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.