CỌP TRẮNG - Trang 34

không có rạp chiếu phim đen, thưa ngài? Một rạp phim ở bên kia sông
chiếu loại phim này mỗi buổi tối, những thước phim dài hai giờ rưỡi với tên
gọi như Chàng là đàn ông thực thụ, hay Chúng ta đã mở nhật kí của nàng,
hoặc Ông chú đã làm chuyện đó, quay những phụ nữ tóc vàng đến từ Mỹ
hay những quý bà cô đơn ở Hong Kong, hoặc là tôi đoán thế. Ngài Gia Bảo,
vì thực ra tôi chưa từng nhập bọn với đám thanh niên đi xem loại phim đó!

Những người phu đỗ xe thành hàng bên ngoài quán trà, chờ xe buýt thả
khách.

Họ không được phép ngồi lên ghế nhựa dành cho khách; họ phải ngồi bẹp
gần phía sau, cái tư thế ngồi xổm gập lưng thường thấy của đầy tớ ở khắp
mọi nơi trên đất Ấn Độ. Bố tôi không bao giờ nép mình - tôi nhớ thế. Ông
thích đứng, bất kể phải chờ bao lâu hoặc thấy khó chịu thế nào. Tôi hay tìm
thấy ông đang ở trần, thường là một mình, uống trà và nghĩ ngợi.

Rồi một tiếng còi xe vang lên.

Lũ lợn và chó hoang gần quán trà chạy tán loạn, mùi bụi, cát, và phân lợn
xộc vào quán. Một chiếc xe Ambassador màu trắng đỗ xịch bên ngoài. Bố
tôi đặt ly trà xuống, đi ra.

Cửa xe Ambassador mở, một gã đàn ông bước ra, tay cầm sổ ghi chép. Các
khách hàng khác của quán trà tiếp tục ăn uống, nhưng bố tôi và những
người khác xếp thành hàng một.

Gã đàn ông cầm sổ không phải là Trâu Nước, gã ta chỉ là trợ lý.

Còn một người khác ngồi trong chiếc Ambassador, một người chắc mập với
cái đầu hói có ngấn, với nét bình thản trên gương mặt, và một khẩu súng
ngắn trên đùi.

Hắn là Trâu Nước.

Trâu Nước là một trong những địa chủ ở Laxmangarh. Còn ba kẻ khác, mỗi
kẻ có một biệt danh gắn với tham vọng thầm kín trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.