CỌP TRẮNG - Trang 38

lằn thì... mỗi khi thấy nó, bất kể nó nhỏ cỡ nào, tôi đều như biến thành con
gái. Máu tôi đông cứng.

Có một cái tủ đồ sộ trong lớp học của tôi, cửa tủ lúc nào cũng khép hờ -
không ai biết nó nằm đó để dùng vào việc gì. Một buổi sáng nọ, cánh cửa
hé mở, một con thằn lằn phóng ra.

Nó có màu xanh lá nhạt, như một quả ổi gần chín. Lưỡi nó thò ra thụt vào.
Con vật dài ít nhất hơn nửa mét.

Mấy đứa con trai khác chưa để ý. Cho đến khi một đứa trông thấy sắc mặt
tôi. Chúng đứng thành vòng tròn xung quanh tôi.

Hai đứa khóa tay tôi sau lưng và giữ chặt đầu tôi. Một đứa bắt con vật trong
tay, vừa cố tình bước thật chậm vừa tiến về phía tôi. Không gây ra tiếng
động gì - chỉ thụt thò cái lưỡi đỏ của nó - con thằn lằn tiến gần hơn đến mặt
tôi. Tiếng cười ngày một lớn. Tôi chết điếng không thốt nên lời. Thầy giáo
đang nằm ở cái bàn sau lưng tôi, ngáy o o. Mặt con thằn lằn tiến đến ngay
trước mặt tôi; rồi nó há cái miệng màu xanh nhạt ra, và tôi ngất xỉu lần thứ
hai trong đời.

Tôi bỏ học từ ngày ấy.

Bố không cười khi nghe chuyện của tôi. Ông hít một hơi thật sâu; tôi cảm
thấy lồng ngực ông căng về phía mình.

“Mẹ đã bắt thằng Kishan nghỉ học, nhưng con đã nói với mẹ thằng nhóc
này phải đi học. Mẹ nó bảo nó phải là đứa học hành tới nơi tới chốn. Mẹ nói
nó...”

“Ôi thôi, đi mà nói với mẹ nó ở âm ti ấy!” bà Kusum quát. “Mẹ nó là con
dở dở ương ương, cũng may cái ngữ ấy chết rồi, đội ơn trời phật. Giờ thì
nghe tao đây: để thằng nhỏ đến quán trà như thằng Kishan, tao bảo rồi đấy.”

Ngày hôm sau bố đi cùng tôi đến trường, lần đầu tiên và cũng là lần cuối
cùng. Mới rạng sáng; lớp còn vắng. Chúng tôi đẩy cửa ra. Một tia sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.