CỌP TRẮNG - Trang 55

dài ra.

“Tại sao ở đây không có bác sĩ vậy bác?” Tôi hỏi. “Đây là bệnh viện duy
nhất ở hai bên bờ sông mà.”

“Thì, chuyện là thế này,” người đàn ông Hồi giáo già hơn nói. “Một viên
thanh tra y tế nhà nước có nghĩa vụ kiểm tra xem bác sĩ có đến các bệnh
viện làng thế này không. Hễ chức vụ này bị khuyết, Đảng viên Đại Xã hội
lại cho tất cả bác sĩ biết ông đang có một cuộc đấu giá vị trí đó. Mức giá
hiện hành cho vị trí ấy là khoảng bốn trăm nghìn rupee đấy.”

“Nhiều thế ạ!” tôi nói, mồm há hốc.

“Chứ sao? Làm trong dịch vụ công tiền nhiều lắm! Cháu cứ tưởng tượng ta
là bác sĩ nhé. Ta chạy vạy mượn tiền, rồi đưa cho Đảng viên Đại Xã hội
trong lúc chạm chân ông ta. Ông ta cho ta công việc này. Ta tuyên thệ trước
Thượng đế và Hiến pháp Ấn Độ, và sau đó ta gác giày lên bàn ở thủ đô.”
Ông nâng chân gác lên một chiếc bàn tưởng tượng. “Kế tiếp, ta gọi toàn thể
bác sĩ nhà nước cấp thấp mà ta có nghĩa vụ giám sát vào phòng ta. Ta lôi
quyển sổ chấm công ra. Ta gọi to, ‘Bác sĩ Ram Pandey.’ ”

Ông ta chỉ tay vào tôi; tôi làm bộ vào một vai trong vở kịch.

Tôi chào: “Vâng, thưa ngài!”

Ông xòe bàn tay trước mặt tôi.

“Bây giờ, anh - Bác sĩ Ram Pandey - sẽ vui lòng để một phần ba tiền lương
của anh vào tay ta. Ngoan lắm. Đáp lại, ta làm việc này.” Ông đánh dấu vào
quyển sổ tưởng tượng. “Anh có thể giữ phần lương nhà nước còn lại rồi đi
làm tại các bệnh viện tư đến hết tuần. Quên cái làng đi. Vì theo quyển sổ
này anh đã đến đó. Anh đã chữa trị cái chân bị thương của ta. Anh đã chữa
lành
bệnh vàng da của con bé đó.”

“Ái chà,” những bệnh nhân thốt lên. Ngay cả bọn hộ lý, lúc bấy giờ đã vây
quanh chúng tôi để nghe, cũng gật gù ra chừng hiểu biết. Những câu chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.