CỌP TRẮNG - Trang 61

Anh Kishan và anh họ Dilip xốc tôi dậy, cười hớn hở. Tin tốt lành! Bà nội
đã chịu cho chúng tôi đóng tiền học lái xe. “Chỉ có điều,” Kishan nói. “Bà
bảo em là con lợn tham lam. Bà muốn em thề trước tất cả các vị thần trên
trời là em sẽ không quên bà khi em trở nên giàu có.”

“Em thề.”

“Véo cổ và thề đi - em sẽ gửi từng đồng rupee kiếm được hàng tháng về
cho bà.”

Chúng tôi đến nhà của cánh tài xế taxi. Một lão già mặc đồng phục màu
nâu, trông giống bộ quân phục thời trước, đang hút ống điếu hơ nóng trên
một bát than cháy. Kishan thưa chuyện với lão.

Lão tài xế hỏi, “Mày thuộc giai cấp nào?”

“Halwai ạ.”

“Những kẻ làm bánh kẹo,” lão lắc đầu nói.

“Dòng họ Halwai bọn mày làm nghề đấy. Mày là dân làm bánh kẹo. Sao có
thể học lái xe?” Lão chĩa ống điếu vào những hòn than đang cháy. “Với
mày cũng giống lấy than mà làm ra nước đá. Điều khiển một chiếc xe - lão
kéo cần gạt của một hộp số vô hình - “giống như thuần hóa một con ngựa
hoang - chỉ một đứa con trai thuộc giai cấp chiến binh mới làm nổi. Mày
phải có máu hiếu chiến. Người Hồi giáo, người Rajput, người Sikh - họ là
chiến binh, họ có thể trở thành tài xế. Mày nghĩ người làm bánh kẹo có giữ
nổi cần số bốn không?”

Nhưng rồi vẫn có cách để biến than thành nước đá, bắt đầu từ sáu giờ sáng
hôm sau. Ba trăm rupee, cộng thêm tiền thưởng, sẽ biến điều đó thành hiện
thực. Chúng tôi thực hành trên xe taxi. Mỗi lần tôi thao tác sai với cái cần
số, lão lại đập tay lên đầu tôi. “Sao mày không theo nghề pha trà làm bánh
cho rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.