CỌP TRẮNG - Trang 82

ngồi ở một góc và quát, “Đừng kéo dây mạnh quá! Chúng còn đáng giá hơn
cả mày đấy!”

Khi đã xong nhiệm vụ với Cuddles và Puddles, tôi đi về, ngửi hai tay mình
- thứ duy nhất có thể làm bay mùi da chó khỏi đôi tay của kẻ đầy tớ chính là
mùi da của ông chủ nó.

Ông Ashok đang đứng ngoài phòng tôi.

Tôi chạy đến trước mặt ông và cúi rạp xuống. Ông đi vào phòng; tôi đi
theo, vẫn cúi gập người. Ông cúi đầu để đi qua khung cửa - cái khung được
xây cho đám đầy tớ thiếu ăn, không phải cho ông chủ cao lớn được chăm
sóc kĩ như ông ấy. Ông nhìn lên trần nhà đầy nghi ngại.

“Khiếp nhỉ,” ông nói.

Cho đến lúc đó tôi đã không nhận ra sơn trên trần đang tróc ra thành mảng
lớn, và mạng nhện giăng khắp các góc phòng. Tôi đã quá hạnh phúc trong
căn phòng ấy đến thời điểm này.

“Sao có mùi kinh thế? Mở cửa sổ ra nào.”

Ông ngồi xuống giường của Ram Persad rồi lấy ngón tay ấn xuống. Có cảm
giác cứng. Tôi lập tức thôi ganh tị với Ram Persad.

(Và vậy là tôi nhìn căn phòng bằng mắt ông ấy; ngửi nó bằng mũi ông ấy,
ấn nó bằng ngón tay ông ấy - tôi đã bắt đầu lĩnh hội ông chủ của mình!)

Ông nhìn về phía tôi, nhưng tránh ánh mắt tôi, cứ như thấy tội lỗi gì đấy.

“Cậu và Ram Persad đều sẽ có một căn phòng tốt hơn để ngủ. Có giường
riêng. Và một chút riêng tư.”

“Xin ông đừng làm thế ạ. Nơi này đã là cung điện với chúng con rồi.”

Điều đó khiến ông ấy cảm thấy dễ chịu hơn. Ông nhìn tôi.

“Cậu đến từ Laxmangarh, phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.