CỌP TRẮNG - Trang 85

“Sao chúng ta lại cần tài xế chứ? Sao anh không lái xe, như anh từng lái đấy
thôi?”

“Pinky, đó là New York - em không thể lái xe ở Ấn Độ, cứ nhìn giao thông
mà xem. Chẳng có ai tuân thủ luật lệ gì cả - người ta cứ băng qua đường
như điên - nhìn xem - nhìn kia kìa...”

Một chiếc máy kéo đang chạy xuống đường hết tốc lực, khạc ra một chùm
khói dầu diesel đen kịt từ ống xả.

“Nó đang chạy sai lề! Người lái chiếc máy kéo ấy thậm chí còn không nhận
ra!”

Tôi cũng chẳng nhận ra. Thì tôi biết phải chạy xe ở lề trái, nhưng đến lúc đó
tôi không ngờ lại có người bức xúc vì chuyện này đến thế.

“Và cứ nhìn dầu diesel mà nó đang thải ra kìa. Nếu anh lái xe ở đây, anh sẽ
điên mất, Pinky ạ.”

Chúng tôi đi dọc theo một con sông, và rồi cũng đến cuối con đường trải
nhựa, tôi chở họ qua một đoạn đường dằn xóc, sau đó qua một khu chợ nhỏ
với đâu chừng ba cửa hiệu giống nhau, bán những món hàng như nhau gồm
dầu hỏa, nhang, và gạo. Mọi người nhìn chúng tôi không chớp mắt. Vài đứa
trẻ bắt đầu chạy theo xe. Ông Ashok vẫy tay với bọn chúng, cố làm cho bà
Pinky vẫy theo.

Lũ trẻ con biến mất; chúng tôi đã vượt qua ranh giới mà chúng không thể
chạy theo được nữa. Chúng tôi vào khu địa chủ.

Người quản gia đang đợi ở cổng trang viên của lão Cò; ông ta mở cửa xe
ngay cả trước khi tôi cho xe dừng hẳn, rồi chạm vào chân ông Ashok.

“Hoàng tử nhỏ, cuối cùng ngài cũng đến đây. Cuối cùng cũng đã đến!”

Lợn Rừng đến dùng cơm trưa với ông Ashok và bà Pinky - dù sao lão cũng
là bác của họ. Vừa trông thấy lão bước vào dinh thự để dùng bữa trưa, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.