COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 20

Cô run rẩy cụp điện thoại, hai chân mềm nhũn, không đứng vững được

nữa mà ngồi phịch xuống đất. Hoảng sợ liếc Đường Trạch Tề đang nhìn
mình với ánh mắt căm thù, lặng lẽ nuốt nước miếng, cô thốt ra những tiếng
mà ngay đến bản thân cô cũng chẳng hiểu nói: “Không phải là tôi muốn gọi
điện báo cảnh sát đâu, tôi định gọi cho người bạn làm bác sĩ đấy! Những vết
thương trên người anh cần được xử lí kịp thời, nếu để nhiễm trùng thì sẽ
nguy mất. Anh muốn chết sao?"

Nghe thấy chữ “chết”, Tiểu Thất sững người. Một hồi lâu sau, anh mới

chịu mở miệng: “Cô đã hứa đưa tôi đến một nơi an toàn, nhưng đây là nơi
nào chứ?”

“Nhà tôi”. Hàn Tú cảm thấy Đường Trạch Tề có gì đó không bình

thường nhưng lại chẳng thể chỉ cụ thể xem anh không bình thường ở chỗ
nào.

“Nhà cô?”. Tiểu Thất khẽ nhướng lông mày.

Hàn Tú khó khăn lắm mới lấy đủ dũng khí để nhìn thẳng vào anh, chẳng

ngờ anh lại đứng dậy và tiến về phía cô.

Sợ anh lên cơn điên lần nữa, cô vội lùi về phía sau: “Tôi không biết chỗ

nào an toàn hơn sở cảnh sát cả. Anh lại không cho tôi báo cảnh sát nên tôi
chỉ còn biết lôi anh về nhà thôi. Tôi tốn bao nhiêu công sức mới kéo được
anh từ bãi rác về đây không phải để nhìn anh chết trong nhà tôi.”

Tiểu Thất tiến sát đến, dồn Hàn Tứ tới mức chẳng còn đường lui, lưng

cô chạm vào chiếc giá trang trí ở phía sau Anh nhìn cô, lẳng lặng rút con
dao phẫu thuật đang cắm trên chiếc giá đó xuống.

“Chỉ cần cô không giết tôi thì tôi sẽ không làm gì cô”. Ngữ điệu của anh

ôn hòa, dịu nhẹ, nhưng rõ ràng đây là một câu nói uy hiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.