COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 22

độ vừa rồi.

Nhìn cô như thế, Tiểu Thất cảm thấy hình như cô rất sợ anh, sự sợ hãi và

hoảng loạn hiển hiện trên khắp khuôn mặt bé nhỏ đó. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ
khó hiểu. Rồi anh ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, tay vẫn cầm con dao
phẫu thuật, mơ màng ngắm ánh hoàng hôn lộng lẫy.

Vầng tịch dương đang lặn dần về phía Tây, quả cầu lửa như nhuộm đỏ

cả nền trời.

Một lúc sau, phòng khám cho người mang thuốc và bông băng lên Hàn

Tú ngậm ngùi trả người ta mấy trăm đồng, trái tim đau đớn như bị ai đó cứa
vào rồi cắt thành từng miếng một vậy! Cô đưa bọc thuốc cho anh, trong
lòng thầm nghĩ: Nếu anh nhờ cô bôi thuốc, liệu cô có nên nhân cơ hội đó
mà ấn mạnh vào vết thương của anh mấy phát không nhỉ? Đằng nào cô
cũng không thể đòi lại được số tiền kia mà, trút giận lên anh đôi chút xem
ra không phải là một ý kiến quá tệ.

Ai ngờ sau khi nhận được bọc thuốc, anh chẳng nói lời nào, lẳng lặng đi

vào phòng tắm, ở trong đó tự mình băng bó. Cô đành ngồi nguyên tại chỗ,
ngốc nghếch nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng kín, một hồi lâu sau mà
vẫn chưa lấy lại được hồn vía.

Dọn dẹp vệ sinh vốn đã là một công việc mệt nhọc, lại phải lo thêm

chuyện của Đường Trạch Tề nên bây giờ, Hàn Tú đã chẳng còn chút sức lực
nào. Nhưng không chịu được căn phòng bẩn thỉu trước mặt, cô đành gượng
dậy, đi quét dọn nhà cửa và những vật dụng đã bị anh “hỏi thăm”.

Hàn Tú đang lau bàn trà thì bị doạ cho một trận. Không biết từ ỉúc nào,

Tiểu Thất đã xử lí đâu vào đấy các vết thương trên người, mình đầy bông
băng, lù lù xuất hiện ngay trước mặt Hàn Tú.

Cô chỉ đứng đến cằm của anh, riêng chiều cao đó đã đủ khiến cô cảm

thấy bị áp lực. Ngang tầm mắt Hàn Tú là xương quai xanh của anh, trên đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.