COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 273

Anh mỉm cười, ở bên cạnh cô, anh chắc chắn sẽ mãi mãi vui vẻ như thế

này.

Hàn Tú bắc loa miệng, gọi lớn: “Sam Sam…!!!”

Nghe thấy tiếng cô, Sam Sam dừng lại ngó nghiêng, nhìn thấy hai người

liền đưa tay lên khỏi mặt nước vẫy vẫy.

Hàn Tú ôm lấy Tiểu Thất, cười lớn: “Thú vị thật đấy! Thực ra, em rất sợ

độ cao, nếu không có anh ở bên cạnh, chắc chắn em sẽ không dám leo lên
cây như thế này đâu. Bây giờ em mới biết cảm giác khi ngồi vắt vẻo trên
cành cây giữa một không gian khoáng đạt, hùng vĩ thoải mái đến chừng
nào.”

“Mau cởi giày ra, để chân trần thôi!”. Tiểu Thất mỉm cười, bảo cô.

Cuối cùng Hàn Tú đã hiểu vì sao anh lại kéo cô ngồi lên cây, bèn quay

sang làm mặt xấu rồi bảo anh: “Ngốc quá, đó chỉ là lời bài hát thôi mà!”

“Anh chẳng quan tâm, em hát nữa đi!”

Hàn Tú vừa cười vừa cởi giày ra, cất cao giọng hát: “Muốn trèo lên cây

bằng đôi chân trần, ngân nga hát, rất nhiều sự vật đều thu nhỏ lại…”

Trời cũng khéo chiều lòng người, những đám mây lớn kéo đến che đi

vầng mặt trời rực lửa, nhờ vậy, bầu không khí không còn ngột ngạt nóng
bức nữa, gió thổi hiu hiu khiến người ta vô cùng thoải mái, dễ chịu. Chưa
bao giờ cảm thấy hạnh phúc như bây giờ, niềm vui sướng ngập tràn trong
lòng. Hàn Tú gối đầu lên vai Tiểu Thất, còn anh giang rộng cánh tay ôm lấy
cô, hai người cùng ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng, chiêm ngưỡng màu xanh
vô tận, ngút ngàn của khu rừng.

“Cảnh tượng này thực sự quá tuyệt vời, nếu có thể, em thực sự muốn

sống cả đời ở đây”. Hàn Tú nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.