COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 274

“Em mà làm vậy, có khi chưa được ba hôm thì đã bị các thím, các dì

trong công ty lôi cổ về rồi cũng nên”. Tiểu Thất cười.

“Có nhất thiết phải phũ phàng với em thế không hả?”. Hàn Tú đánh yêu

anh một cái.

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Hàn Tú nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn

ấm áp của anh. Nụ hôn ấy nhẹ nhàng men theo trán cô, di chuyển xuống mí
mắt, khiến cặp mi cô khẽ rung động, lướt qua chiếc mũi thẳng xinh của cô
rồi dừng lại nơi đôi môi hồng thắm đang hé mở.

Không biết bao lâu sau đó, chú Triệu đứng đầu con đường ven hồ, lớn

tiếng gọi mọi người: “Dùng bữa thôi!”

Nghe thấy tiếng gọi, Hàn Tú đang dựa vào người Tiểu Thất, thiu thiu

ngủ, bỗng choàng tỉnh giấc. Bầu trời đã quang mây từ lúc nào, ánh nắng dịu
nhẹ chiếu xuống, bao phủ lên vạn vật. Tiểu Thất như được dát một lớp bụi
vàng, quanh người anh tỏa ra những tia sáng lung linh, đôi mắt đen láy sâu
thẳm, lấp lánh ánh nhìn mê hoặc, khoảnh khắc này, trông anh như thể một
vị thần bước ra từ rừng núi vậy.

Hàn Tú không chịu nổi đôi mắt quyến rũ ấy, giấu mặt vào ngực anh, nói

khẽ: “Đừng nhìn em như thế! Càng nhìn, em lại càng không muốn rời khỏi
anh.”

Tiểu Thất thấy lòng mình đau nhói. Câu nói này phải do anh nói với cô

mới đúng, mỗi phút giây ở bên cạnh Hàn Tú, anh lại thêm do dự, không nỡ
ra đi. Nhưng anh còn rất nhiều việc cần làm, trước hết là tìm cách liên lạc
với giáo sư Trương đã. Nếu một ngày nào đó, Đường Trạch Tề đích thực
quay trở về thì chắc chắn anh sẽ phải biến mất hoàn toàn. Khi ấy, ngay cả
việc ngắm nhìn cô từ xa có lẽ cũng chỉ là mộng tưởng xa vời mà thôi.

Anh lùa những ngón tay vào mái tóc dài của Hàn Tú, mỉm cười: “Không

rời ra được thì đừng rời nữa, cứ ôm anh thật chặt vào!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.