COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 288

“Việc anh giả vờ như vậy xem ra không tốt lắm đâu.”

“Anh thực lòng muốn chơi cùng bác ấy, hỏi thăm tin tức chẳng qua là

tiện thể thôi”. Tiểu Thất mỉm cười, nắm tay Hàn Tú, đi về phía Tây.

Từ xa, hai người đã nhìn thấy một cảnh sát đứng trước căn phòng ở

trong cùng.

Hàn Tú thấy tim mình đang đập liên hồi. Ngoại trừ vài lần lén lút rải tờ

rơi quảng cáo trong các tòa nhà cao tầng, cô chưa bao giờ là những chuyện
“ám muội” kiểu này.

Cô chẳng dám nhìn ngó xung quanh. Cảm nhận được sự lo lắng của Hàn

Tú, anh khẽ nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nếu không thể gặp được
bố nuôi của anh thì chúng ta sẽ quay về.”

“Ừm.”

Tiểu Thất nắm chặt lấy tay Hàn Tú, đi về phía phòng bệnh ở cuối hành

lang. Họ vừa bước đến gần đó, người cảnh sát kia đã giơ tay chặn lại.

Tiểu Thất nhìn vào số hiệu giường bệnh trên tường một hồi lâu, trên mặt

cố tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi đến thăm người bệnh nằm giường 074. Tại sao lại
không có giường bệnh 074 nhỉ? Lúc nãy, cô y tá nói giường bệnh 074 ở
phía này mà. Rõ ràng đây là khu phòng bệnh số mười còn gì.”

“Xin lỗi, ở đây không có giường bệnh số 074 mà anh tìm, xin mời anh

mau chóng rời khỏi đây!”. Vị cảnh sát ấy nói một cách lạnh lùng.

“Thật ngại quá, có lẽ tôi đã nhầm”. Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào căn

phòng bệnh kín mít chỉ còn cách mình nửa mét nữa, ánh mắt không giấu nổi
sự thất vọng, chán nản, quay người chuẩn bị rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.