COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 412

ghê tởm ở khuôn mặt em như những người khác đã làm với anh. Anh không
thể chịu nổi việc đó.

Xin em hãy tha thứ vì anh đã giấu em!

Hàn Tú, xin lỗi vì đã kéo em vào vụ giao dịch bẩn thỉu, đẫm máu đó!

Hàn Tú, em nhất định phải tiếp tục sống một cách tử tế! Phải vui vẻ, lạc

quan vì cuộc đời con người đáng quý vô cùng. Nếu dành mấy chục năm để
sống trong đau khổ thì quả là lãng phí. Cho nên, hãy sống thật lạc quan em
nhé!

Nếu thực sự có kiếp sau thì có lẽ anh cũng sẽ như con người, có thể

được xuống suối vàng. Anh sẽ không uống canh Mạnh Bà để đứng bên cầu
Nại Hà [1] chờ em, để nhìn em thêm một lần nữa, để được ôm chặt em vào
lòng.

[1] Tương truyền đó là cây cầu mỏng manh, bắc ngang một con sông lớn

ở cõi Âm phủ. Người phàm trần khi chết đều phải đi qua cây cầu này.

Hàn Tú, anh là 074, em cũng có thể gọi anh là Tiểu Thất, đó đều là tên

của anh, em nhất định phải nhớ đấy! Anh hi vọng em sẽ mãi mãi ghi nhớ ba
con số này.

Hàn Tú, anh yêu em.”

Mỗi lần đọc những dòng này, Hàn Tú đều chuẩn bị một túi giấy ăn ở

trước mặt, chỉ sợ nước mắt sẽ làm ướt lá thư duy nhất mà Tiểu Thất viết cho
cô.

Hàn Tú tưởng rằng sau một năm, cô sẽ không rơi lệ nữa, vậy mà mỗi lần

đọc nó, cô lại khóc lóc thảm thiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.