COXCHIA LÙN - Trang 355

Ông già chữa cho anh Mi-tơ-ri bằng các thứ rễ cây, ông chữa cho anh ấy

khỏi hẳn. Anh ấy lại khỏe mạnh như trước. Khi anh Mi-tơ-ri chuẩn bị về,
ông già Ba-khơ-chi-a-rốp bảo anh: “Mi-tơ-ri, đây là những bộ lông chồn
nâu ta tặng con, còn đây mà mảnh ước hiệu của ta, con không thể tìm được
mảnh ước hiệu nào quý hơn nữa đâu. Con đưa nó cho bất kỳ người Man-xi
nào xem, người ấy cũng sẽ dẫn con đến gặp ta, và ta sẽ đưa con tới chỗ
sương mù xanh. Nếu con chuyển mảnh ước hiệu này cho người khác, ta
cũng sẽ đưa người đó tới chỗ sương mù xanh…”

Khi Cô-xchi-a kể đến đấy, Cô-li-a thở dài, Xê-va thờ ơ xê dịch các quân

cờ trên bàn cờ, còn Mi-sa thì mỉm cười.

- Nhưng sương mù xanh là cái gì mới được chứ? – Nhi-na Páp-lốp-na

hỏi.

- Gượm đã cô, rồi cháu khắc nói hết, - Cô-xchi-a trả lời rồi tiếp tục kể. -

Ở nơi ong già Ba-khơ-chi-a-rốp sống, rừng tai-ga rậm rạp lắm, nhiều đầm
lầy lắm. Vào mùa thu ở vùng rừng tai-ga ấy sương mù buông xuống lớp lá
vàng đầu tiên. Đứng phía trên nhìn xuống thì thấy sương mù ấy màu xanh,
xanh biếc như bầu trời trong sáng, còn khi bước vào sương mù, ta lại thấy
nó trắng như sữa, dày đặc đến nỗi ngay bàn tay của ta, ta cũng không trông
thấy. Thế mới lạ chứ. Sương mù bao phủ liền trong ba ngày, sau đó gió thổi
bạt đi, xua tan hết như chưa từng có nó bao giờ.

Nếu ta đến gặp ông già Ba-khơ-chi-a-rốp, đưa cho ông già mảnh ước

hiệu, ta có thể ở trong lều của ông bao lâu cũng được để chờ sương mù.
Ông già Ba-khơ-chi-a-rốp sẽ cho ta ăn uống, sẽ chiều chuộng ta. Khi vừa
có sương mù, ông già sẽ kêu lên: “Đi nào!” – thế là ta sẽ đi theo sau ông
già, chỉ có điều ta phải rảo chân mới được, vì ông già đi nhanh lắm. Ta sẽ đi
khá lâu và sẽ đến chỗ cần phải đến. Đó là một cái hồ, người Man-xi vẫn gọi
là hồ Thiêng. Xung quanh là núi, hồ nằm gọn ở giữa. Hồ nhỏ thôi, nhưng
không đâu có một cái hồ như thế. Ba con sông nhỏ chảy vào hồ, nhưng
không hiểu chúng chảy ra ở quãng nào. Hồ sủi bọt sùng sục, nhưng nước
lại lạnh giá đến nỗi nhúng tay xuống không sao chịu nổi. Cá ở hồ ấy to lắm,
màu xanh da trời và… biết hát.

- Ôi, - Lê-na thở phào một tiếng, - làm gì có chuyện ấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.