- Ai chẳng có môi lo riêng hả bác, - chị Nhi-na Páp-lốp-na đáp. - Ở phân
xưởng nhiệt luyện chúng tôi, việc lắp ráp kéo dài đến nỗi ức phát khóc lên
ấy bác ạ.
- Sao lại khóc kia chứ! – ông già an ủi. – Trong có một tháng chúng ta đã
ổn đinh được nhà máy. Anh Va-xa-li nhà chị có về cũng không nhận ra chỗ
này đâu. Hồi trước, đây chỉ là một xưởng nhỏ, đùng một cái đã xuất hiện
một nhà máy… Mà không phải chỉ thế này đâu.
Bác bảo vệ mở toang cổng. Một chiếc máy kéo lăn bánh ra ngoài. Nó
kéo theo sau một tấm sắt lớn lê rầm rầm trên mặt đường. Trên tấm sắt,
giống như trên một cái khay, có ba thiếu niên đứng bám vào nhau đang
khoái chí với chuyến đi náo động này.
- Đi đâu thế các cháu? – ông Ba-bin kêu lên.
- Bác quản đốc phân xưởng cử chúng cháu ra quãng tàu tránh để thu nhặt
các đồ nghề người ta đem sơ tná bác ạ, - em lớn nhất đáp lại.
- Dừng lại! – ông Ba-bin thét.
Người lái hãm ngay máy kéo.
Ông già nắm lấy tay Cô-xchi-a và Xê-va, cùng các em chạy lên tấm sắt
và bảo chị Nhi-na Páp-lốp-na:
- Chị làm ơn nói giúp với ông Chi-mô-sen-cô là tôi ra quãng tàu tránh
với các cháu nhé, kẻo mấy đứa ngốc nghếch này chỉ lấy toàn những thứ vớ
vẩn về thôi… Nào đồng chí lái xe, cho tăng thêm ga nào! Các chau bám
chắc vào nhé!
Tất cả các em đứng trên tấm sắt đều bám vào ông Ba-bin. Tấm sắt lê
giần giật, kêu rầm rầm. Ông Ba- bin giơ mũ vẫy chị Nhi-na Páp-lốp-na
đang cười, và để cho vui nhộn, ông đội chiếc mũ lên đầu cho lưỡi trai
ngược về sau gáy, rồi ông lại còn nhảy giậm chân cồm cộp nữa chứ. Nếu
các bạn không tin, tôi thề danh dự với các bạn là đúng như vậy đấy!
- Nếu đốc xông Ba-bin này đã bắt tay vào làm việc gì, thì không bao giờ
bỏ dở đâu nhé! – ông hét to. – Đúng không, con đại bàng? - Rồi ông lắc vai
Cô-xchi-a rõ mạnh.
Khu rừng thông đã lùi lại đằng sau. Máy kéo chạy tới nền đường sắt rồi
rẽ vào một bãi hoang. Cô-xchi-a cảm thấy bàn tay ông Ba-bin đặt trên vai