COXCHIA LÙN - Trang 77

nhỉ? Chắc chắn anh ấy đã tiêu diệt được rồi, và không phải chỉ một tên, mà
anh đã tiêu diệt được nhiều lắm, không đếm xuể… Giọng hát ở mé dưới
vang lên vui tươi hơn, nỗi buồn của Cô-xchi-a cũng dịu bớt đi.

Tính chi li, Cô-xchi-a sống với anh Mi-tơ-ri chẳng được bao lâu. Anh cứ

đi rừng tai-ga luôn, để em ở lại Ru-mi-an-xép-ca với bà Páp-li-na. Anh tin
chắc rằng em trai anh sẽ không hư hỏng, vì Cô-xchi-a đã biết đãi vàng, đã
lao động được ở công trường, việc gì em cũng biết làm. Chỉ riêng chuyện
học hành là em không có thời giờ… Còn Mi-tơ-ri thì đi lang thang với các
bạn anh dọc bờ những con suối có vàng,, đặt bẫy bắt chồn nâu. Mùa đông
năm ngoái, anh đến chỗ người Man-xi, sang mùa xuân anh đem về sáu bộ
lông chồn nâu và mảnh ước hiệu quý báu của ông già Ba-khơ-chi-a-rốp.
Anh gọi Cô-xchi-a ở công trường xây dựng lán gỗ về, giao các bộ lông cho
“Trạm thu mua lông thú” rồi chè chén suốt hai tháng. Sau đó bỗng có chiến
tranh, thế là Mi-tơ-ri ôm Cô-xchi-a, bộ ria anh chạm vào mặt em làm em
buồn buồn, anh nói…

Nghĩ đến đấy Cô-xchi-a ngủ thiếp đi…
Từ trong rừng có một cái bóng đi ra. Cái bóng to tướng, chân cao lêu

đêu, thận trọng. Rừng tai-ga cử nó đến thám thính vì được biết trong ngôi
nhà nhiêù hình chạm trổ mới xuất hiện Cô-xchi-a Lùn. Cái bóng dừng lại ở
cửa rừng, khe khẽ hít thở không khí, ngửi ngửi mùi khói rồi lắc lư cặp sừng
to như một cành thông già. Nó nhìn mãi mấy ô cửa sổ sáng ánh đèn, ba cửa
sổ ở dưới, một ở ngay sát mái. Tiếng người vọng đến đôi tai tròn xoe dỏng
lên của nó: mọi người đang hát, như đôi khi đám thợ săn vẫn hát bên đống
lửa. Cái bóng lo lắng, từ từ quay mình rồi đi vào rừng, chân choãi rộng
bước trên lớp tuyết sâu chan hòa ánh trăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.