CỨ BÌNH TĨNH - Trang 17

Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều những đôi yêu nhau, những cặp vợ

chồng, khi chia tay đều lời qua tiếng lại. Người mắng: "Cô chẳng còn đáng
một xu với tôi!" Kẻ chửi: "Anh là thằng khốn nạn tồi tệ nhất tôi từng biết!"
Mục tiêu của cả hai là làm nhau đớn đau, để bản thân mình là người thắng
cuộc, nhưng vô hình họ không biết rằng đó lại chính là tự tát vào mặt mình,
họ thắng đối phương nhưng không thắng được chính bản thân. Miệt thị đối
phương để làm gì? Như vậy là khẳng định bản thân kém cỏi, đi yêu thương
kẻ chẳng đáng một xu hay một kẻ đốn mạt? Như thế thì có làm bản thân
mình hơn được một xu không? Vì ở đời chẳng phải người ta vẫn thường
bảo nồi nào úp vung ấy đó sao?

Ngày cưới anh, chị rủ tôi ra một quán cà phê ven hồ ngồi, rít hết điếu

thuốc và nhả khói, chị nhìn tôi cười buồn chẳng nói lấy một câu.

Chồng của chị, giờ mãi mãi sẽ là của một người không phải chị. Tôi vẫn

luôn ám ảnh đôi mắt buồn mênh mang ngày hôm đó, tôi cảm nhận được nỗi
đau đến tuyệt vọng của chị. Nhưng kể từ ngày chia tay anh, tôi chưa từng
thấy chị khóc.

Chưa từng, dù chỉ một lần...

Đàn bà, đau quá thì sẽ buông. Trái tim càng đau lại càng lạnh. Chẳng ai

hiểu được họ nghĩ gì mà họ cũng chẳng cần ai hiểu. Đôi lúc chỉ cần im lặng
để lắng nghe nỗi đau chảy róc rách trong từng tế bào, len sâu từng ngóc
ngách.

Buông tay nhau một lần, nỗi đau mang một đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.