CỨ LẠNH LÙNG ĐI RỒI ANH SẼ MẤT EM - Trang 274

- Anh mệt - anh trả lời sai chủ đề, cô hơi ngỡ trước câu trả lời đó và câu

trả lời có j đó thật đặc biệt. Đúng rồi, anh xưng anh với cô, mọi khi anh chỉ
xưng tôi mà giờ anh lại xưng hô thế, có hợp với con người lạnh lùng buông
thả của anh thế ko?

- Em ko cõng được anh đâu, giờ thuê taxi về vậy ạ? - Cô cười

- Anh ngủ đây - anh nằm xuống thảm cỏ, 1 tay anh đưa lên che mắt còn

1 tay anh để lên bụng. Lúc anh ngủ trông anh cũng thật thu hút, cái dáng vẻ
mạnh mẽ, kiêu ngạo , vô cảm nhưng trông anh như 1 thiên sứ vậy? anh làm
cô xao xuyến...

Có vẻ anh mệt thật, cô hơi khó xử trước hành động của anh, cô đang

muốn về lại khách sạn, cô quên ko mang điện thoại đi, cô sợ mọi người
tưởng cô lạc đi đâu lại lo lắng.

Có chút ánh nắng nhẹ chiếu xuống mặt hồ long lanh, cô cũng thật sự rất

mệt nhưng ngồi 1 lúc cũng cảm thấy đỡ mệt hơn, cô nhìn anh ngủ, cô ko nỡ
đánh thức anh dậy.

Ở phía bên hồ có đội phát thức ăn tình nguyện, đến lúc cô phải ra giúp

rồi. T.Anh đứng dậy rồi khoác chiếc áo vào rồi nhanh chóng đến chỗ phát
cơm tình nguyện đó, chắc anh tỉnh dậy cũng nhìn thấy cô lên cô ko sợ anh
tưởng cô đi lạc.

Tuy ko hiểu tiếng họ nói j nhưng cô vẫn giúp được phần nào, thỉnh

thoảng có những tiếng gọi và tiếng hỏi han, cô lại lúng túng ko biết nói sao?
mà cô còn ko hiểu người ta hỏi j mình cơ

- Em là người Việt Nam sao? - có 1 cô gái cao hơn T.Anh khoảng cái

đầu nói bằng tiếng Việt, cuối cùng cũng có từ khiến T.Anh hiểu được

- Dạ vâng, em là người Việt Nam, chị cũng là người Việt sao? - cô vui

vẻ đáp lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.